Đợi một lát, bên ngoài trướng cũng hoàn toàn không hề có tiếng động.
Lại một lát sau, Tiêu Cẩn trước mắt sáng ngời, một người đứng ở cửa không tiến cũng không lùi, xốc mành, cười hỏi: "Hoàng đế người Hán nghĩ kỹ rồi chưa?"
Người này lại là Ô Tử Lặc con trai của Luật Duyên, Tiêu Cẩn không dám đáp, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cái roi trên tay hắn, vết máu từ trên roi theo đường cong duy chuyển xuống nhỏ giọt, từng giọt từng giọt, như thể phát ra âm thanh.
Ô Tử Lặc cố ý vô tình lui nửa bước, lộ ra cảnh tượng phía sau lưng.
Nơi xa người hán tử bị trói trên cột cờ trên người huyết nhục mơ hồ, đầu buông xuống tựa hồ đã không còn chút sinh khí.
Tiêu Cẩn hãi đến mặt không còn chút máu, lui nửa bước, quay lưng lại quá mức không đành lòng nhìn thấy.
Hoàng Minh Đức từ phía sau đỡ lấy hắn, thấp giọng trấn an, "Vạn tuế đừng nhìn, đừng nhìn."
Ô Tử Lặc nói: "Giang tướng quân vẫn còn hơi thở, tiểu hoàng đế đừng quá kinh hoảng."
Tiêu Cẩn quay đầu lại, nhìn tướng địch dường như cầu xin.
Ô Tử Lặc nói: "Người Hung nô chúng tôi cũng nói phép tắc xã giao, ngươi chỉ cần đem chiếu thư xin hàng viết điều khoảng của chúng ta xuống, chúng ta tự nhiên sẽ không giết thần tử của ngươi."
Ô Tử Lặc quay đầu lại, nhìn nhìn người bất tỉnh nhân sự Giang Trung Chấn, "......!Có lẽ còn có thể gọi người tới cứu vị dũng mãnh Giang tướng quân kia."
Tiêu Cẩn lạnh rùng mình, lòng tràn đầy hối hận.
Nếu không phải hắn ở lần thứ hai tập kích tự mình đi đường riêng, một hai phải truy kích, Phác Hàn sẽ không chết bởi mũi tên, đại quân chưa chắc sẽ loạn, chính mình cũng chưa chắc......!Có thể có như vậy hoàn cảnh.
Hiện giờ người Hung Nô đưa ra bốn hạng điều khoản mới có thể lui binh, một là cho ba trăm vạn lượng hoàng kim, năm trăm vạn lượng bạc trắng, một số lượng dê bò để khao thưởng.
Hai là từ nay về sau đối xử lịch sự với Hung nô quốc chủ, mỗi năm cuối thu nạp triều cống.
Ba là cắt nhường biên quan muôn trấn.
Bốn là muốn một người thân vương làm con tin.
Bốn điều này đều là những điều làm nhục đất nước đánh mất chủ quyền, Tiêu Cẩn lại sợ hãi sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa, nào dám đề bút.
Người Hung Nô cũng không vội, các quan viên đi theo Tiêu Cẩn đã chết trong lúc loạn quân, dư lại năm mươi người lại đều làm tù binh, bọn họ liền nghĩ biện pháp tới hù dọa vị thiếu niên quân chủ này.
Hôm qua mới vừa ở ngoài trướng hắn giết một kẻ có lá gan chửi bậy gián quan, hôm nay Ô Tử Lặc liền đem kẻ thù cũ của minh Giang Trung Chấn vốn dĩ thân bị trọng thương ra, dùng roi đánh trả thù quá khứ.
Tiêu Cẩn tim như bị đao cắt, lo sợ không yên không biết làm sao.
Cho dù là hắn ban đầu cũng có chút xúc động phấn khích, thì đều đã bị quét sạch đến hôi phi yên diệt* ở trong tiếng la hét kêu gào thê thảm của những thần tử bị tra tấn.
Hắn không biết nên làm như thế nào để thoát khỏi khốn cảnh, hắn đã không còn năng lực này cũng không càng nhiều trí tuệ.
*Hôi phi yên diệt: Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói.
Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.
Một mặt với tư cách là một quân chủ, hắn vẫn còn có chút cốt khí cùng tỉnh táo, thư xin hàng này là không thể viết.
Về phương diện khác, người Hung Nô giống như đang chơi trò miêu diễn lão thử (mèo vờn chuột), dùng sinh mệnh của những thần tử tới tiêu diệt sự phản kháng yếu ớt của hắn, những cảnh máu chảy đầu rơi đầm đìa gây ra áp lực mãnh liệt khiến hắn đứng bên bờ vực của sự điên loạn.
Dáng người Ô Tử Lặc so với Tiêu Cẩn cao lớn hơn nhiều, vì thế hắn đứng ở trước cửa, giống như có một cảm giác uy hiếp, áp thẳng xuống trên người Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn khoanh tay lại, yên lặng một lúc lâu, bất kham chịu đựng suy sụp ngồi xuống, "Kêu bọn người Hồ Triết tiến vào, thương lượng thư xin hàng viết như thế nào." May mắn quan viên còn sống sót, phẩm cấp cao nhất cũng bất quá từ nhị phẩm.
Hoàng Minh Đức theo tiếng mà đi, Ô Tử Lặc mỉm cười ra khỏi trướng.
Đám ngươi Hồ Triết tiến vào quỳ lạy Tiêu Cẩn, nghe nói vạn tuế muốn viết thư xin hàng, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hồ Triết bước lên một bước, "Trăm triệu không thể!" Tiêu Cẩn rơi lệ, "Nếu là không viết, bọn họ chỉ sợ liền sẽ đem các ngươi một đám giết hết."
Có mấy người thở hổn hển.
Hồ Triết dõng dạc hùng hồn, "Ta chờ bất quá mấy chục cái tánh mạng, giết cũng liền giết, nào có so sánh được xã tắc chi trọng! Thư xin hàng này viết, lại để mặt mũi bá tánh sinh tử ở chỗ nào?"
Bên cạnh hàn lâm học sĩ Đường Duyệt Văn tiến lên một bước, quỳ nói: "Thần nguyện được chết!"
Mấy người bên cạnh không đáp lời, chỉ là nhìn lẫn nhau một cái.
Hồ Triết quay đầu lại cả giận nói: "Các ngươi đây là tham sống sợ chết sao?"
Công Bộ thị lang Thời Hoàng Chi đáp: "Đây không phải chúng ta chết là giải quyết được sự tình, bệ hạ vạn kim chi khu thân hãm địch doanh, lại làm sao bây giờ?"(bệ hạ thân thể ngàn vàn bị mắc kẹt trong doanh trại địch, giữ nguyên lại cho hay ^^)
Hồ Triết giận dữ: "Hay cho cái lí do thoái thác".
Hai người lập tức cãi cọ, ngay sau đó là mặt đỏ tai hồng.
Tiêu Cẩn ngốc lăng ngồi nhìn hai người, Hoàng Minh Đức kêu hắn vài tiếng, hoàn toàn không có phản ứng.
Thời Hoàng Chi kêu lên: "Lúc này ngươi giả bộ cái gì trung thần, vì cái danh nghĩa thanh cao đó, rõ ràng là tính toán tới tánh mạng vạn tuế cũng không cần!" Tiêu Cẩn chấn động.
Hồ Triết tức giận đến râu tóc run lên, đột nhiên nện một quyền trên trán Thời Hoàng Chi, Thời Hoàng Chi nổi cơn thịnh nộ.
Người hung nô bên ngoài trướng nghe được thanh âm, thấy bên trong nháo đến hỏng bét, chạy nhanh tiến vào kéo người.
Hồ Triết bị binh sĩ kia bẻ ngược hai tay kéo đi ra ngoài, trong lòng khẩn trương.
Trong trướng dù cho còn có Đường Duyệt Văn là còn có cốt khí, lại không phải là hạng người biết nói chuyện, làm sao có thể trấn áp được những kẻ nhanh mồm dẻo miệng kia.
Nghĩ đến đây, không khỏi kêu to, "Vạn tuế, vạn tuế! Thần tử chờ ăn bổng lộc của vua, nên vì vua mà làm việc.
Làm sao lại sợ chết? Thư xin hàng kia trăm triệu lần không thể viết được a!!! Vạn tuế chớ tin lời nói của kẻ gian, một bước đi sai lầm sẽ thành mối hận thiên cổ!!!!"
Hắn vừa la hét vừa giãy giụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của binh sĩ bên cạnh.
Trong lòng hoảng loạn, nhìn thấy bên trướng có một rảng đá lớn, cong lưng đâm đầu thẳng vào.
Tiêu Cẩn nhìn thấy cảnh này từ dưới góc rèm, nhịn không được lớn tiếng kinh hô lên, nhưng làm sao còn kịp.
Chỉ nghe được một thanh âm vang lên, buồn đến làm lòng người phát đau.
Hồ Triết từ từ ngã xuống.
Máu tươi nháy mắt liền chảy thành một vũng nước đỏ ngầu, nhiễm hồng mái tóc hoa râm của hắn, mái tóc sau đầu run rẩy trong gió như ngọn cỏ khô héo.
Mọi người đều yên lặng, hai gã binh sĩ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút kính nể.
Cách một lát, Đường Duyệt Văn lao ra, ôm thi thể khóc lớn.
Đám người Thời Hoàng Chi đầy mặt xấu hổ, cúi đầu không dám nói tiếp.
Tiêu Cẩn trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, cho dù là Giang Trung Chấn hôm nay may mắn không chết, lại rốt cuộc vẫn là đã chết một vị lão thần.
Ô Tử Lặc từ xa nhìn, biết hôm nay nhất định là không thể thực hiện được, hạ lệnh binh sĩ đem thi thể Hồ Triết kéo đi ra ngoài, ném ra ngoài đất hoang.
Luật Duyên nghe nói việc này, lại cho người đem thi thể vị ngự sử trung thừa tìm trở về, dùng một chiếc quan tài mỏng an táng qua loa, cũng coi như là an tâm xuống mồ.
Đáng thương phụ tử Hồ Triết hai đời làm quan, đến lứa của hắn thì lên được chức quan nhị phẩm, có thể nói là cả đời phú quý, kết thúc lại thê thảm như thế.
Nhưng so với những cái chết ở dưới vó ngựa hỗn loạn, đồng liêu cầm kiếm đuổi theo, lão thần tử này rồi lại vẫn là may mắn rất nhiều.
Tới ban đêm, Tiêu Cẩn trằn trọc khó ngủ, Hoàng Minh Đức nghe được tiếng động, đứng dậy nhìn hắn.
Tiêu Cẩn rơi lệ đầy mặt, quần áo làm gối cũng ướt đẫm, "Trẫm chỉ mong đêm này sẽ dài lâu chút, vĩnh viễn không cần bình minh, nếu là bình minh, lại nên đến phiên ai chết đâu?"
Hoàng Minh Đức thở dài: "Vạn tuế......, lão nô vô tri......!Có lẽ, nếu không trước dâng thư xin hàng, để người Hung Nô thả đại gia, trở lại trong triều lại mưu ứng biến chi sách."
Tiêu Cẩn trầm mặc thật lâu.
Chờ phong thư xin hàng này truyền đến kinh thành, trong triều nghe thấy tiếng chúng thần ồ lên.
Mọi người nhất thời cũng không dám lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn nhau, thời điểm Đỗ Tiến Đạm dò hỏi ý kiến, cả đại điện lặng ngắt như tờ, không có người nào dám đứng ra trả lời.
Đỗ Tiến Đạm chỉ phải thở dài một tiếng, muốn mọi người tiếp tục đàm phán thương lượng nghị hòa với sứ thần.
"Trăm triệu không thể!" Có người giương giọng nói.
Chúng thần đều nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn qua, người đầu tiên nhảy ra lại là Hình Bộ thị lang Chu Tử Tài.
Chu Tử Tài nói: "Điều kiện như vậy, đừng nói là không thể đáp ứng, chính là đáp ứng rồi, những cái đó vàng bạc trong lúc nhất thời như thế nào kiếm được ra tới? Trọng trấn một khi về tay Hung nô, về sau bọn họ nói đánh liền đánh, triều đình không liên quan gì, càng không có khả năng đánh trả, điều kiện bất quá là giống như uống rượu độc giải khát, rõ ràng biết đối phương lòng muông dạ thú, làm sao có thể đáp ứng?"
Lại nói thêm vài câu, chỉ nghe thanh âm của hắn càng thêm trào dâng, chúng thần nghị luận tiếng động cũng là càng lúc càng lớn, có phản đối có tán thành, ồn ào một đoàn.
Đỗ Tiến Đạm làm ra dáng vẻ khó xử, "Nhưng vạn tuế ở trong tay người Hung Nô, một quốc gia vô quân, rắn mất đầu a......"
Chỉ nghe một thanh âm lạnh nhạt nói: "Có thể lập Kính Vương làm đế, đem bệ hạ tôn làm Thái Thượng Hoàng, các ràng buộc sẽ được giải quyết dễ dàng."
Đỗ Tiến Đạm trừng mắt Dương Như Khâm nói, "Ngươi là có phải hay không không màng tới tánh mạnh vạn tuế? Người Hung Nô thị huyết hung tàn, vạn tuế ở trong tay bọn họ vô cùng hung hiểm, ngươi cư nhiên bỏ qua như giày cũ, đây chính là đạo làm thần?"
Dương Như Khâm chỉ phải cúi đầu: "Không dám, chỉ là so với xã tắc tổ tông quân vương để lại, hiển nhiên vẫn là tổ tông xã tắc càng nặng hơn."
Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng những lời như thế đại bất kính cũng chỉ có hắn mới dám nói ra.
Đỗ Tiến Đạm chỉ vào hắn, vạn phần tức giận, muốn kêu binh sĩ tiến vào đưa hắn đi ra ngoài.
Nhưng nhìn các đại thần tràn đầy tình cảm, rốt cuộc vẫn là sợ khơi dậy sự tức giận của nhiều người, chỉ phải phất tay áo mệnh Dương Như Khâm lui về vị trí của mình.
Lúc bãi triều, Trần Tắc Minh tâm sự nặng nề, đi đến trước cửa Triều Hoa cung, bị người ngăn cản.
Ngẩng đầu nhìn thấy người tới lại là Dương Như Khâm.
Dương Như Khâm thấy hắn sắc mặt không tốt, dò hỏi hai câu, Trần Tắc Minh đáp là chứng đau đầu cũ tái phát.
Dương Như Khâm nói: "Ngụy Vương làm lụng quá mức vất vả.
Kỳ thật mọi việc nghĩ quá nhiều, chưa chắc là có thể làm được viên mãn......!Nếu không ta đưa cái phương thuốc cấp Ngụy Vương đi."
Trần Tắc Minh cảm thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói của hắn, lại chỉ là cười lắc đầu.
Hai người bọn họ lần thứ hai đồng liêu, trong lòng đều sớm có kẽ hở, có thể nói chuyện như vậy đã là rất khó.
Dương Như Khâm cũng không miễn cưỡng, tránh ra để Trần Tắc Minh đi qua.
Tới ban đêm, Cố Bá đưa tới phong thư, nói là có người từ kẹt cửa nhét vào, mặt trên viết muốn Ngụy Vương đích thân mở.
Trần Tắc Minh rất kỳ quái, tiếp nhận xem qua, nét chữ rất xa lạ, nhìn trong lòng chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cẩn thận nhìn lại một cái mới phát giác, chữ kia tựa hồ là dùng tay trái viết, vì vậy cấu trúc tuy là hoàn hảo, nhưng lực bút mới lạ, hai thứ cộng lại liền làm người cảm thấy cổ quái.
Mở ra cẩn thận nhìn, Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Danh Sách Chương: