Cô gái kia là con gái trưởng thôn.
Sau khi Giang Văn Chung được thả, mẹ Giang từng đến nhà trưởng thôn náo loạn một trận.Bà ta nhận định trưởng thôn thật lòng không muốn nhìn nhà bà ta tốt lành, nếu không sao khi trưởng thôn dẫn cảnh sát đến nhà bà ta, không nói trước với bà ta một tiếng.Cô gái kia nói tiếp: “Khai Lâm đáng yêu như vậy, may mà phẫu thuật kịp thời, cậu nói xem sao lại có người nhẫn tâm như vậy?”Người bên cạnh nói: “Nếu em trai tôi thi đỗ đại học, tôi cũng sẵn lòng không màng tất cả nuôi dưỡng em trai.”“Vậy nếu bắt cậu lấy tính mạng con trai mình đổi lấy em trai vào đại học, cậu có sẵn lòng không?”Giang An Ni không rên một tiếng, tay lại dùng sức thêm vài phần, quần áo bị cô ta xoa n.ắn biến hình.Nhìn hai tay mình ngâm trong nước sông, một giọt nước mắt từ trên mặt Giang An Ni lặng yên không tiếng động trượt xuống.Khi ở nhà họ Lý, gần như cô ta không phải ra đồng, chỉ ở nhà trông con, việc nặng việc bẩn gì đều không đến tay cô ta.Sau khi ly hôn Lý Lưu Trụ, mỗi ngày Giang An Ni đều phải ra đồng làm việc kiếm công điểm.Trong nhà hai miệng ăn, sức khỏe mẹ Giang lại không tốt lắm, Giang An Ni cũng là một cô gái yếu ớt, ra đồng làm việc cũng không làm được việc nặng nhọc gì.Việc thoải mái thì ít công điểm, dựa vào số công điểm ít ỏi đó, cơm ăn cũng sắp thành vấn đề với mẹ Giang và Giang An Ni.Huống chi, nhà họ Giang còn đang thiếu một đống nợ bên ngoài.Chưa đến ba tháng, da Giang An Ni đã đen đi vài độ, tay cũng mọc kén, không còn phong thái như trước kia.Phải chờ đến chiều mới có kết quả kiểm tra của cháu trai nhỏ, Lưu Đại Ngân để con trai trông cháu, bà ấy đi bán gà nướng.Lưu Đại Ngân không định đi xa, muốn bán gà nướng ngay trong bệnh viện.
Bệnh viện không ít người, chắc chắn có người muốn mua.Lưu Đại Ngân nhắm chuẩn thời cơ, bước đến đẩy mạnh tiêu thụ gà nướng nhà mình.Nhưng mời vài người đều bị người ta xua tay liên tục, nói không mua, rồi vội vội vàng vàng lướt qua người Lưu Đại Ngân.Thấy có người xung quanh tò mò nhìn qua, Lưu Đại Ngân sợ có người cử báo, vội vàng đổi sang nơi khác.Bà ấy đi dọc theo cầu thang, chậm rãi lên lầu, tới khu phòng bệnh.Khu phòng bệnh người đến người đi, Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn, dựa vào tường quan sát người tới người lui.Tuổi quá lớn không được, bước đi vội vàng không được, ăn mặc không giàu có không được.Đúng lúc ấy, có một thanh niên trẻ tuổi từ đầu bên kia hành lang bước tới, dáng người rất cao, đeo kính mắt màu đen cực lớn, nhìn không rõ mặt.Anh ta mặc quân trang màu xanh lục, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ.
Ở niên đại này, người đeo đồng hồ chín mươi phần trăm là điều kiện gia đình không tệ.
Kính đen trên mặt người trẻ tuổi, nhìn qua là biết thứ đang lưu hành ở thời đại này.Nếu điều kiện gia đình không tốt, ai lại mua thứ đồ ăn không thể ăn, mặc không thể mặc, còn khó coi như vậy mang trên mặt?Lưu Đại Ngân nhắm chuẩn thời cơ, chạy tới trước mặt thanh niên trẻ tuổi, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí, mua gà nướng không?”Bị một bác gái thình lình nhảy ra cản đường, Chu Kiến Quân còn tưởng rằng có người ngứa mắt cách ăn mặc của mình, cố ý chạy đến dạy dỗ anh ta, vì chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một hai lần, ai bảo anh ta thích mấy thứ đồ tư bản chủ nghĩa này chứ.Không ngờ bác gái này lại tới để bán đồ, còn là bán gà nướng.
Anh ta không bỏ mắt kính xuống, hứng thú hỏi: “Gà nướng?”Lưu Đại Ngân kéo Chu Kiến Quân ra ngoài hiên: “Đúng vậy, gà nướng là nhà chúng tôi làm.”Lúc này ngoài hiên không có ai, Lưu Đại Ngân lấy gà nướng ra, cởi bỏ giấy dầu, lá sen, để Chu Kiến Quân xem rõ ràng.Mùi hương tỏa ra, Chu Kiến Quân không nhịn được khẽ nuốt nước miếng.Tuy rằng trong quân đội không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng đồ ăn thật sự không tính là quá tốt.Bọn họ thuộc bộ đội đặc chủng, huấn luyện cường độ cao, bình thường thức ăn ngon hơn so với các đơn vị khác rất nhiều, nhưng dù như vậy trong bụng cũng không có bao nhiêu “Nước luộc”.Dù sao cả nước đều như vậy, có thể ăn no đã không tệ rồi, còn kén chọn sao?Bao nhiêu năm ở bộ đội, ngoài tết ra, thời gian khác chưa bao giờ trông thấy thịt, lúc này con sâu thèm ăn trong bụng đã bị đánh thức, Chu Kiến Quân không khống chế được chảy n.ước miếng.“Gà nước của bác nao nhiêu tiền một con?” Chu Kiến Quân hỏi.“Bảy đồng tiền một con, không cần phiếu.”“Tôi muốn hai con.”Nghe thấy không cần phiếu, Chu Kiến Quân rất vui mừng.Trong tay anh ta có không ít phiếu thịt ông nội cho, vốn dĩ định người mua đồ cho ông bà nội, số còn lại đều mua chân gà hun khói, lạp xưởng linh tinh mang về cho chiến hữu.
Nêu không nhờ các chiến hữu thay phiên nhau cõng anh ra ra khỏi núi tuyết, anh ta đã mất mạng từ lâu.Mua hai con gà nướng này mang về cho ông nội, là có thể mua thêm vài thứ mang về cho chiến hữu.Lưu Đại Ngân lấy ra hai con gà nướng: “Tổng cộng mười bốn đồng.”Chu Kiến Quân móc ví da từ trong túi, đếm đủ số tiền.Hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng, đều rất cao hứng.Chu Kiến Quân không mang túi xách, mỗi tay cầm một con gà nướng, ngâm nga câu hát, vui sướng ra về..
Danh Sách Chương: