Mục lục
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quyển sách “Tử Đằng nở hoa” kia, Lưu Đại Ngân cũng không phải người tốt lành gì, bà ấy luôn khinh thường Hoằng Quốc Nguyên, là nhân vật được miêu tả là hám giàu khinh thường người nghèo.

Xem xong quyển sách kia, Lưu Đại Ngân càng khinh thường Hoằng Quốc Nguyên hơn, đàn ông bám váy vợ không đáng bị khinh thường sao?

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi Xuân Yến tới nhà ăn cơm, định đến lúc ăn cơm sẽ hỏi chuyện về Hoằng Quốc Nguyên.

Nhận được điện thoại, Chu Xuân Yến ngẫm nghĩ một lát rồi gọi cả bạn trai Hoằng Quốc Nguyên của mình đi cùng.

Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết Chu Xuân Yến sẽ dẫn Hoằng Quốc Nguyên tới cùng, nếu biết, bà ấy sẽ rất vui, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu qua mà, bà ấy cũng đang muốn gặp Hoằng Quốc Nguyên kia một lần thì cháu gái đã dẫn anh ta tới nhà.

Hoằng Quốc Nguyên vẫn luôn biết nhà bà ngoại của bạn gái mình rất giàu có, nhưng không ngờ lại giàu tới mức này.

Biết sẽ tới nhà bà ngoại của bạn gái ăn cơm, Hoằng Quốc Nguyên thay sang bộ quần áo mới nhất của mình, nhưng khi tới nhà họ Lý anh ta vẫn cảm thấy tự ti.

Nhà họ Lý sống trong một căn biệt thự hai tầng, nhìn từ bên ngoài cũng không có gì nổi trội, nhưng vào trong rồi mới phát hiện ra, trang hoàng bên trong còn khí phái hơn những gia đình giàu có thường thấy trong ti vi rất nhiều.

Đèn chùm bằng thuỷ tinh cao vài tầng, còn lớn hơn anh ta với Xuân Yến cộng lại, nguyên bộ sô pha bàn trà bằng gỗ đỏ, còn có thảm lông dẫm lên mềm mại như bông… Nhìn tất cả những thứ này, Hoằng Quốc Nguyên chỉ nghĩ ra được bốn chữ: Tráng lệ huy hoàng.

Anh ta giống như nông dân bình thường lần đầu tiên tới hoàng cung, cảm thấy trên người mình không có thứ gì hợp với nơi này. Hoằng Quốc Nguyên không nói ra được cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, chỉ cảm thấy hâm mộ và ghen tị.

Nhưng mà rất nhanh, anh ta đã đứng thẳng người dậy. Anh ta là sinh viên đại học chính quy, cũng coi như người tài giỏi trên đời, giữa anh ta với Xuân Yến là yêu đương tự do, là bình đẳng, có gì phải hâm mộ chứ.

Nghe thấy tiếng Xuân Yến gọi bà ngoại, Lưu Đại Ngân lau tay vào tạp dề, đi ra từ phòng bếp.

“Xuân Yến, các cháu tới rồi à, cơm sắp chín rồi đây.”

Chu Xuân Yến bước đến ôm lấy cánh tay Lưu Đại Ngân: “Bà ngoại, hôm nay bà xuống bếp à? Xem ra cháu có lộc ăn rồi.”

Lưu Đại Ngân vươn ngón tay chọc vào trán cháu gái: “Biết hôm nay Xuân Yến sẽ dẫn bạn tới, nên bà ngoại mới xuống bếp đó.”

Vân Chi

Chu Xuân Yến mỉm cười, buông tay Lưu Đại Ngân ra, quay lại kéo Hoằng Quốc Nguyên tới gần: “Bà ngoại, để cháu giới thiệu cho bà, anh ấy là Quốc Nguyên. Quốc Nguyên, đây là bà ngoại em.”

Hoằng Quốc Nguyên cúi người, dáng vẻ hơi câu nệ, chào hỏi: “Cháu chào bà ngoại.”

Lưu Đại Ngân liếc mắt quan sát Hoằng Quốc Nguyên một vòng, nhìn qua cũng là một thằng nhóc đầy sức sống.

“Ừ, Quốc Nguyên, mau ngồi đi.” Trên mặt Lưu Đại Ngân không lộ ra chút cảm xúc khác thường nào, giống như lần đầu tiên biết đến người tên là Hoằng Quốc Nguyên này vậy: “Xuân Yến, mau bảo Quốc Nguyên ngồi xuống đi.”

Chu Xuân Yến kéo Hoằng Quốc Nguyên ngồi xuống, Lưu Đại Ngân còn nói thêm: “Xuân Yến, đi pha trà cho Quốc Nguyên đi, dùng trà trong chiếc bình màu đen kia kìa, đó là trà Long Tỉnh người ta mới tặng bà, bà vẫn chưa uống lần nào đâu.”

“Cháu biết rồi bà ngoại, để cháu đi pha.”

Chu Xuân Yến đi pha trà, Lưu Đại Ngân bèn ngồi xuống nói chuyện với Hoằng Quốc Nguyên. Bà ấy chỉ hỏi một vài vấn đê rất bình thường như năm nay bao nhiêu tuổi, đang công tác ở đâu, là người ở nơi nào, trong nhà có những ai…

Hoằng Quốc Nguyên trả lời từng câu một, nghe giọng điệu nói chuyện của Lưu Đại Ngân cũng không khác những người phụ nữ cả đời sống ở nông thôn, dần dần anh ta cũng buông lỏng sự tự ti trong lòng mà chính anh ta cũng không biết.

“Mình chính là sinh viên đại học chính quy đó”, những lời này vô thức hiện lên trong đầu anh ta.

Đúng vậy, mình là sinh viên đại học chính quy, còn bà ngoại của Xuân Yến chỉ là một người phụ nữ không được học hành tử tế, không biết bao nhiêu chữ, chỉ là vận may tương đối tốt mới sáng lập ra được một phần gia nghiệp như bây giờ thôi, sao mình phải sợ bà ấy chứ. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng khi vừa đến nhà họ Lý, vừa nhìn thấy Lưu Đại Ngân, anh ta thật sự hơi sợ đối phương…

Nghĩ vậy, Hoằng Quốc Nguyên càng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lưu Đại Ngân.

Chu Xuân Yến pha trà mang tới, ngồi xuống bên cạnh bạn trai: “Bà ngoại, đây là đồ Quốc Nguyên mua cho bà.”

Lưu Đại Ngân lấy túi đồ từ tay cháu gái, là một ít đồ ăn và thực phẩm chức năng.

“Xuân Yến, cháu dẫn Quốc Nguyên tới là bà vui rồi, còn mua đồ mang tới làm gì, sau này không được như vậy nữa đâu đấy!”

Chu Xuân Yến cười nói: “Bà ngoại, mấy thứ này đều là Quốc Nguyên mua, chúng cháu biết bà không thiếu gì cả, nhưng đây là một phần tấm lòng của bọn cháu.”

“Là tấm lòng của hai đứa thì bà nhận, nhưng mà sau này không được như vậy nữa. Hai đứa tới ăn cơm với bà là bà vui rồi, mang theo quà cáp thế này thì khách sáo quá.”

Lý Tam Thuận đã nấu cơm xong, ông ấy gọi một tiếng: “Được rồi, vào ăn cơm đi.”

Ăn được nửa bữa, bầu không khí coi như thân thiện, Lưu Đại Ngân thuận miệng hỏi: “Xuân Yến, bà nghe mẹ cháu nói, hai đứa đã bàn tới chuyện cưới hỏi rồi à?”

Chu Xuân Yến đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói một tiếng: “Vâng.”

Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Sắp kết hôn rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa? Các cháu định mua phòng cưới ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK