Mục lục
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên ra khỏi nhà máy, không biết vì sao trên đường đi Hoằng Quốc Nguyên đều khng nói gì, chỉ cúi đầu vào đạp xe.

Chu Xuân Yến hưởng thụ cảm giác ngồi sau xe của người yêu mình, thấy anh ta đạp nhanh quá sợ gặp sự cố gì, cô ấy nói: “Quốc Nguyên, anh đạp chậm thôi.”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì, nhưng rõ ràng tốc độ đạp xe đã chậm lại.

“Quốc Nguyên, anh làm sao vậy, sao không nói lời nào thế?” Chu Xuân Yến ôm eo bạn trai, nghĩ: Quốc Nguyên làm sao vậy nhỉ, sao lại không nói lời nào, ngày thường anh ấy sẽ vừa đạp xe vừa nói chuyện với mình cơ mà.

Tốc độ đạp xe càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng lại.

Hoằng Quốc Nguyên chống hai chân xuống đất: “Xuân Yến, nhà bà ngoại em giàu có như vậy, liệu… Liệu bà ấy có chướng mắt anh không?”

Hoá ra là anh ta đang lo lắng điều này, Chu Xuân Yến khẽ véo vào eo Hoằng Quốc Nguyên một cái: “Sao có thể chứ. Trước kia bà ngoại em từng nói, chúng em tìm bạn trai chỉ cần tìm người trong sạch, nhà có gia phong ngay thẳng, thì bà ấy sẽ không phản đối.”

“Vậy là tốt rồi,” Hoằng Quốc Nguyên lên xe đạp, lại đạp từ chậm đến nhanh: “Xuân Yến, hôm nay bà ngoại em hỏi chuyện nhà cửa, em xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nói đến chuyện này, Chu Xuân Yến cũng buồn rầu, tiền lương của cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên đều không cao ắm, hai người bọn họ còn là viên chức nhà nước, sẽ không được nhà máy phân nhà như trước kia, phòng cưới đúng là chuyện khiến bọn họ đau đầu.

“Quốc Nguyên, hiện tại trong tay anh có bao nhiêu tiền thế?” Chu Xuân Yến hỏi.

Tiền lương mỗi tháng của Hoằng Quốc Nguyên được hơn năm trăm đồng, mỗi tháng chỉ cần nộp mấy chục đồng tiền ăn cho cơ quan sẽ được nuôi ăn ba bữa, anh ta còn không hút thuốc, không uống rượu, mấy năm qua chắc chũng phải tích cóp được mấy ngàn đồng rồi nhỉ?

Thật ra Chu Xuân Yến đã tích cóp được không ít tiền rồi, chỉ cần hai người bọn họ vay mượn thêm một chút, chắc cũng đủ để thanh toán tiền mua nhà đợt đầu rồi.

Cô ấy nói ra tính toán của mình cho Hoằng Quốc Nguyên, anh ta lại yên lặng rất lâu không nói gì.

“Ơ, Quốc Nguyên, sao anh không nói gì thế?” Chu Xuân Yến ôm lấy eo anh ta, hỏi.

Đến khi đưa Chu Xuân Yến về đến cửa phòng ký túc xá rồi, Hoằng Quốc Nguyên cũng chưa nói câu nào. Thấy có điểm không đúng, Chu Xuân Yến đã đi tới cửa phòng ký túc xá rồi lại quay đầu hỏi: “Quốc Nguyên, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao anh không nói câu nào cả? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Sắc mặt Hoằng Quốc Nguyên không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Anh ta do dự, mũi chân vô thức vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Xuân Yến, trong tay anh chỉ có năm trăm đồng.”

Anh ta không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn gái, đi làm hai ba năm chỉ tích cóp được một tháng lương, vì lý do gì đi nữa cũng không nói nổi.

Chu Xuân Yến chấn động, vội vàng hỏi: “Sao có thể? Quốc Nguyên, anh ăn tại đơn vị, ở tại đơn vị, bình thường cũng không thấy anh tiêu gì đến tiền, sao lại không tích cóp được thế?”

“Anh… Anh… Anh…” Hoằng Quốc Nguyên nói ba chữ anh liên tiếp, mới thốt ra được lý do: “Anh nộp hết tiền lương cho gia đình, còn dư lại không nhiều lắm.”

Đều nộp cho gia đình?

Chu Xuân Yến nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chúng ta kết hôn thì phải làm sao? Nhà anh sẽ bỏ tiền ra chứ?”

Hoằng Quốc Nguyên vẫn cúi đầu: “Em trai anh vừa kết hôn, hiện tại trong nhà không lấy ra được quá nhiều tiền.”

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Chu Xuân Yến hơi sốt ruột, hỏi: “Chẳng phải chúng ta đã định qua nửa năm nữa sẽ tổ chức hôn lễ à? Năm trăm đồng thì làm được gì chứ?”

“Xuân Yến, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách, em đừng lo lắng.”

“Em không lo được sao?” Chu Xuân Yến hỏi ngược lại: “Anh định đi đâu vay tiền? Tiền mua nhà, tiền tổ chức hôn lễ cũng phải mấy vạn nhỉ, anh định kiếm đâu ra?”

“Đã bảo em không cần lo rồi mà, thôi anh về trước đây.”

Hoằng Quốc Nguyên chạy xuống lầu nhanh như chạy trốn, ra khỏi cửa anh ta sờ vào túi tìm t.h.u.ố.c lá theo thói quen, lại không sờ thấy gì. Lúc này anh ta mới nhớ ra, vì hôm nay định tới nhà bà ngoại Xuân Yến, anh ta sợ mình nghiện t.h.u.ố.c lá không nhịn nổi nên đã dứt khoát không mang theo thuốc lá.

Bây giờ cơn thèm t.h.u.ố.c lá dâng lên, Hoằng Quốc Nguyên ngứa ngáy như có con mèo đang cào trong lòng anh ta vậy, thật sự rất khó chịu.

May mà hiện tại trời vẫn chưa tối, quầy bán báo ven đường vẫn đang mở cửa. Hoằng Quốc Nguyên mua một bao thuốc mình thường hút, không ngờ thuốc ở quầy bán báo lại đắt hơn trong tiệm tạm hoá hai hào.

Nhưng đắt cũng phải mua. Anh ta mua một bao, châm lửa hút, cuối cùng cảm giác buồn bực trong lòng mới vơi đi đôi chút.

Xuân Yến nói đúng, cộng tất cả tiền mua nhà, tiền tổ chức hôn lễ, tiền lễ hỏi và các khoản linh tinh vụn vặn khác lại, sẽ là một khoản tiền rất lớn. Năm trăm đồng trong tay anh ta sao đủ được?

Ý của Xuân Yến là cô ấy sẵn lòng bỏ tiền ra mua nhà với mình để làm phòng cưới, nhưng nếu theo quy củ, bản thân anh ta phải bỏ ra tất cả số tiền đó mới đúng.

Nhưng mà anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Hoằng Quốc Nguyên dắt xe đạp, không lên xe, cứ như vậy vừa đi vừa ngậm thuốc lá.

Chu Xuân Yến cũng không thoải mái lắm, bạn trai đi thẳng bỏ cô ấy lại như vậy, rốt cuộc chuyện kết hôn nên làm thế nào bây giờ?

Vốn dĩ cô ấy cho rằng dựa vào tiền tích cóp của hai người, lại xin người nhà thêm một chút là có thể giải quyết hôn lễ này, nhưng bây giờ trong tay Quốc Nguyên chỉ có năm trăm đồng, nhà anh ta cũng không lấy ra được tiền, hôn lễ này còn tổ chức thế nào được?

Chu Xuân Yến suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào, mãi cho đến nửa đêm cô ấy mới đi ngủ.

Vân Chi

Đã quyết định sẽ ra tay trước từ gia đình Hoằng Quốc Nguyên rồi, chiều hôm đó Lưu Đại Ngân lại gọi Xuân Yến tới nhà ăn cơm.

Trong lòng Chu Xuân Yến cũng cất giấu chuện buồn phiền, mà cha mẹ cô ấy đều không ở tỉnh thành, ông bà ngoại chính là người thân nhất của cô ấy ở nơi này, cô ấy định tâm sự chuyện của mình với Hoàng Quốc Nguyên với bọn họ, để bà ngoại giúp đỡ mình.

Trong nhà máy cũng có phòng của Chu Xuân Yến, đêm đó cô ấy không về ký túc nữa. Cơm nước xong, ba người ngồi trên sô pha, Lưu Đại Ngân uống một ngụm nước, rồi hỏi: “Xuân Yến, cháu kết hôn với Hoằng Quốc Nguyên là chuyện cả đời, cháu đã hiểu hết về gia đình cậu ta chưa? Kết hôn là chuyện lớn, nhân phẩm của người nhà cậu ta thế nào vô cùng quan trọng.”

Chu Xuân Yến kể cho bà ấy chuyện nhà họ Hoằng, Lưu Đại Ngân càng nghe càng nhíu chặt mày.

“Bà ngoại, có gì không đúng sao?” Chu Xuân Yến hỏi.

Sao bà ngoại lại nhíu chặt mày như vậy nhỉ? Sắc mặt bà ngoại cũng càng ngày càng khó coi, chẳng lẽ nhà họ Hoằng kia có điểm n ào không đúng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK