“Cha, cha là người cha tốt nhất trên đời này.”
“Cha, cha đừng khóc, cha khóc con lại thấy đau lòng.”
Doãn Thành Tài lau sạch nước mắt trên mặt: “Được, cha không khóc nữa, Tiểu Đinh, chúng ta cùng nhau đi chợ bán táo đi, tuy rằng tiền bán được không nhiều lắm, nhưng ít vẫn là tiền, con tích cóp lại, để sau này cha mất rồi con vẫn còn tiền để đóng học phí.”
Doãn Đinh gật đầu trong nước mắt.
Sau khi khuyên cha mình nghỉ việc ở công trường, cha con bọn họ từng đến bệnh viện tỉnh khám lại một lần, bác sĩ nói rất thẳng thắn, bệnh của Doãn Thành Tài đã hết thuốc chữa rồi, cùng lắm chỉ sống thêm được nửa năm nữa.
Cho dù nhập viện, cũng không có cách chữa trị.
Doãn Đinh khuyên rất nhiều, nhưng nói thế nào Doãn Thành Tài vẫn không chịu nằm viện. Doãn Đinh biết, cha mình đang tiếc tiền.
Không khuyên được cha mình, Doãn Đinh dứt khoát xin nghỉ ở nhà với ông ấy. Đời trước cậu ta đã học hết những kiến thức trong trường học rồi, thà ở nhà với cha mình nốt những ngày tháng cuối cùng còn hơn.
Nhưng Doãn Thành Tài không chịu cho cậu nghỉ ở nhà, hai bên tranh cãi một trận, cuối cùng Doãn Thành Tài nhượng bộ, đồng ý cho Doãn Đinh nghỉ ở nhà một tuần, sang tuần sau phải tới trường đi học tiếp.
Hôm nay là thứ bảy, ngày kia Doãn Đinh phải quay về trường học đi học tiếp rồi, hiện tại cậu ta không muốn rời khỏi cha mình một giây một phút nào, chỉ muốn ở bên ông ấy nhiều thêm.
…
Ăn trưa xong Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cùng nhau tới nhà họ Doãn. Cửa nhà họ Doãn đang mở, chắc là có người đang ở nhà.
Lý Tam Thuận gọi: “Có ai ở nhà không? Tôi tới mua táo.”
Doãn Đinh đang đun thuốc nam cho cha mình, nghe thấy có người gọi, cậu ta cẩn thận đổ thuốc ra bát, đặt ngay ngắn trước, rồi mới ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người gọi là Lý Tam Thuận, cậu ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu nhìn xuống đất: “Ông là ai thế? Tới nhà chúng tôi có việc gì không?”
Lý Tam Thuận nhìn cậu ta, nói: “Tôi tới mua táo, hôm qua mua táo nhà cậu về các cháu nhà tôi rất thích ăn, cho nên tôi lại tới mua thêm ít nữa.”
Doãn Đinh vẫn cúi đầu: “Được, tôi vào phòng lấy táo cho ông.”
Nói xong cậu ta lập tức xoay người chạy vào nhà, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo cậu ta vậy.
Lưu Đại Ngân cũng bước vào sân nhà họ Doãn, hai vợ chồng liếc nhau, Lý Tam Thuận nói: “Đúng là Doãn Đinh có điểm không thích hợp, vừa rồi khi nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ta giống như đang khiếp sợ, sau đó vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn tôi một cái. Trước đây tôi với cậu ta chưa từng gặp mặt lần nào, sao giống như cậu ta có quen biết tôi vậy nhỉ?”
Lưu Đại Ngân hạ giọng, nói: “Chờ lát nữa, tôi sẽ thử dò xét cậu ta, nếu cậu ta thật sự có điểm nào bất thường, chúng ta lại tính toán sau.”
Vân Chi
Lý Tam Thuận gật đầu.
Hai vợ chồng nói chuyện rất nhỏ, trừ khi đứng sát bên cạnh bọn họ, nếu không sẽ không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.
Nghe thấy có người muốn mua táo, Doãn Thành Tài ra khỏi phòng. Trông thấy người đến là Lưu Đại Ngân, anh ta cười nói: “Chị gái, chị lại tới mua táo đấy à?”
Lưu Đại Ngân cũng cười nói: “Ừ, tôi lại tới mua táo đây. Táo nhà anh vừa giòn vừa ngọt, người nhà chúng tôi đều thích ăn, nên lần này tôi muốn mua nhiều chút, ăn không hết thì chúng tôi phơi khô để đến tết gói cùng bánh bao nhân đậu.”
“Ừ, Tiểu Đinh, con vào phòng lấy túi ra đây để chị gái này chọn.”
Doãn Đinh vào phòng lấy túi ra, Lưu Đại Ngân bước tới chọn táo. Lý Tam Thuận thì đứng nói chuyện với Doãn Thành Tài ở dưới mái hiên. Không lâu sau hai người bọn họ đã vào phòng.
“Phải rồi, trong thôn các cháu có người nào tên là Doãn Thành Tài không?” Giọng Lưu Đại Ngân không lớn, hai người đang nói chuyện trong phòng sẽ hông nghe thấy bà ấy đang nói gì.
Nghe vậy Doãn Đinh cảnh giác nhìn Lưu Đại Ngân: “Bà tùm Doãn Thành Tài làm gì?”
Lưu Đại Ngân vừa chọn táo, vừa thản nhiên nói: “Tôi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy cháu gái Khai Duyệt nhà ti bị con trai của một người tên là Doãn Thành Tài g.i.ế.c chết. Mơ thấy ác mộng thì không có gì lạ, nhưng mà sao tôi lại mơ thấy tên của cha hung thủ nhỉ, rất kỳ lạ phải không?”
Nói xong bà ấy ngẩng đầu nhìn Doãn Đinh, mỉm cười, nụ cười ấy rất bình tĩnh nhưng trong mắt Doãn Thanh nó còn đáng sợ hơn ác quỷ đưới địa ngục.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, đứng bất động tại chỗ.
Nhìn dáng vẻ giống như bị doạ sợ của cậu ta, Lưu Đại Ngân vội vàng vỗ cậu ta một cái; “Cháu không sao chứ?”
Doãn Đinh lấy lại tinh thần: “Cháu, cháu không sao.”
“Cháu nói xem, có khi nào giấc mơ của tôi sẽ trở thành sự thật không?” Lưu Đại Ngân cố ý hỏi.
“Đương nhiên… đương nhiên sẽ không thành sự thật rồi.” Bàn tay trong túi áo của Doãn Đinh đang run rẩy: “Mộng đều tương phản, chắc chắn cháu gái bà sẽ được bình yên.”
Nghe thấy lời đảm bảo của Doãn Đinh, Lưu Đại Ngân cười nói: “Vậy mượn lời tốt lành của cháu.”
Đến lúc này Lưu Đại Ngân đã có thể xác định, Doãn Đinh là người trọng sinh. Sau khi trọng sinh, cậu ta đã ngăn cản cha mình tự sát trên công trường nhà họ Lý, nên Doãn Thành Tài chưa chết. Doãn Thành Tài không chết, Doãn Đinh cũng không có lý do để trả thù nhà họ Lý.
Chọn táo xong, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận lại lên xe. Tài xế khởi động ô tô đưa hai người quay lại tỉnh thành.
Có tài xế ở đây, Lưu Đại Ngân không tiện nói chuyện này cho Lý Tam Thuận, hai người vẫn luôn nắm chặt lấy tay nhau, như cho nhau thêm sức mạnh.
Về đến nhà, Lý Tam Thuận gấp không chờ nổi hỏi: “Đại Ngân, bà tìm hiểu được rốt cuộc Doãn Đinh kia là thế nào chưa?”
Lưu Đại Ngân đang định trả lời thì con gái út Lý Ngẫu Hoa đang vừa ăn táo vừa đi từ trên lầu xuống đã hỏi trước: “Cha mẹ, bạc nén gì cơ? Cha mẹ mua bạc nén à?”
Lý Tam Thuận đành cười ha ha nói lảng đi: “Có người tìm thấy bạc nén tổ tiên để lại, nhờ cha mẹ xem giúp. Phải rồi, Ngẫu Hoa, hôm trước con nói sẽ ra ngoài chơi mà, sao bây giờ vẫn ở nhà thế?”
“Đừng nói nữa, con đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Khương Ngọc Lai, vợ hiện tại của anh ta vừa sinh con gái, sắp tổ chức tiệc đầy tháng ở quê, muốn gọi Xuân Sinh về tham gia.”