Sau khi tan học, Vương Nhất Ái hẹn hai người bạn tốt của mình đi cùng. Sau khi xảy ra chuyện kia, bọn họ là một trong số ít những người tin tưởng cô ấy.
“Nhất Ái, cậu muốn đi thật à?” Xuân Vũ hỏi.
“Bọn họ đã tới trường học tìm tớ rồi, nếu hôm nay tớ không đi, chắc chắn ngày mai bọn họ lại tới tìm tiếp, thà đi luôn hôm nay, nhanh chóng giải quyết cho xong việc còn hơn, tránh sau này bọn họ lại tới làm phiền tớ.”
“Vậy chúng tớ đi cùng cậu, nếu như bọn họ làm khó cậu, chúng tớ có thể giúp đỡ.”
Vương Nhất Ái cười hì hì: “Không cần các cậu giúp đỡ, tớ đã nghĩ ra mình nên làm thế nào rồi.”
Cô ấy đã nghĩ kỹ, cô ấy sẽ viết thư thông cảm cho Tưởng Bội Bội, còn La Thương Kỳ, Tưởng Bội Bội đã ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, cùng lắm anh ta sẽ chỉ bị tạm giam vài ngày thôi, sẽ không có chuyện gì lớn.
Nhà hàng Hữu Nghị rất gần trường học, là nhà hàng nổi tiếng ở tỉnh S, giá cả không hề thấp.
Xem ra để lấy lòng Vương Nhất Ái, cha mẹ La và cha mẹ Tưởng đều chịu bỏ tiền vốn rồi.
Trên đường đi, Vương Nhất Ái vẫn đang suy nghĩ, sao hai nhà này còn ngồi được với nhau nhỉ, không phải vừa gặp mặt là cấu xé nhau à? Sao bọn họ lại hoà thuận cùng nhau tới tìm mình như vậy nhỉ?
Vân Chi
Chẳng lẽ bọn họ đạt thành thoả thuận gì đó?
Hai bạn học đi cùng Vương Nhất Ái, một người tên là Lưu Xuân Vũ, một người tên là Đỗ Vi Vi.
“Nhất Ái, các cháu tới rồi à.” Trông thấy Vương Nhất Ái, mẹ Tưởng vội vàng đứng dậy gọi cô ấy.
Ba người lớn khác cũng lập tức đứng dậy chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình.
Mẹ La ân cần kéo ghế ra giúp Vương Nhất Ái: “Nhất Ái, ngồi xuống đây.”
Sau khi ngồi xuống, Vương Nhất Ái hơi ngượng ngùng, nói: “Chú thím, cháu dẫn hai bạn học đi cùng, không có gì không tiện chứ?”
“Không có, không có, không có gì không tiện cả.”
“Nhất Ái này, cháu chịu tới là tốt rồi, dẫn theo ai cũng được.”
Nhìn qua thì cha La có vẻ là người có uy quyền nhất trong bốn người ngày, ông ta đưa thực đơn cho Vương Nhất Ái, nói: “Bạn học Vương, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái nhé.”
Vương Nhất Ái nhận lấy thực đơn, nói: “Vậy cháu không khách sáo nữa.”
Cô ấy mở quyển thực đơn ra, gọi ào ào mấy món ăn liền, đều là món ăn đắt tiền.
Hai bên gia đình đều biết rõ ý nghĩa của bữa cơm hôm nay, nhưng khi ăn cơm, không ai mở miệng nhắc tới chuyện này.
Đợi cơm nước xong xuôi, mẹ của Tưởng Bội Bội là người đầu tiên không nhịn được, mở miệng nói trước: “Nhất Ái này, chú thím tới tìm cháu, vì… Vì muốn nhờ cháu nói giúp với cảnh sát vài câu, nói… Nói chiếc đồng hồ kia là cháu cho Bội Bội mượn, cháu thấy có được không?”
Mẹ Tưởng biết lời này của mình rất không biết xấu hổ, nhưng nếu bà ta không làm vậy, con gái bà ta sẽ phải mang thanh danh kẻ trộm, còn phải sống trong tù thêm vài năm.
Như vậy cuộc đời của con gái bà ta coi như đã bị huỷ hoại.
Vương Nhất Ái dùng khăn giấy lau sạch miệng, rồi chậm rãi nói: “Thím, nếu cháu không báo cảnh sát, cảnh sát không điều tra ra chân tướng, Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ sẽ chủ động đứng ra nói bọn họ chính là người đánh rơi chiếc đồng hồ trong phòng học sao? Chắc chắn là không nhỉ. Chú thím lớn tuổi hơn cháu, hiểu biết nhiều hơn cháu, chú thím nói xem, một nữ sinh như cháu phải gánh thanh danh như vậy trên người, cháu còn mặt mũi tiếp tục học tập tại trường học không? Nếu cháu là người nghĩ nhiều, khả năng cháu không chỉ không còn mặt mũi tiếp tục đi học, mà còn nghĩ luẩn quẩn rồi làm ra hành động dại dột.”
“Ai,” Cô ấy thở dài một tiếng: “Đúng là ai không bị d.a.o đ.â.m thì không biết đau, cháu chỉ muốn đi học thôi, sao lại gặp phải tai hoạ như vậy chứ. Thím muốn cháu đi tìm cảnh sát nói chiếc đồng hồ là do cháu chủ động cho bạn Tưởng Bội Bội mượn, nhưng lúc bà ngoại cháu báo cảnh sát, bà ngoại cháu đã nói là nó bị ăn trộm rồi. Báo cảnh sát không đúng sự thật sẽ bị xử phạt đó, chẳng lẽ thím muốn cháu đưa bà ngoại cháu vào đồn công an cho cảnh sát dạy dỗ để cứu bạn Tưởng Bội Bội sao?”
Những lời này của Vương Nhất Ái khiến mẹ Tưởng á khẩu không trả lời được, thật ra bà ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ cảm thấy không hỏi như vậy thì có lỗi với con gái, giống như không tận tâm với con gái vậy.
Cha La liếc mắt nhìn mẹ Tưởng một cái, vẻ mặt rất hoà ái, nói: “Bạn học Vương, hôm nay chú thím mời cháu tới vì muốn hỏi cháu một câu, cháu có thể viết thư thông cảm, tha thứ cho Thương Kỳ và Bội Bội không? Chú biết, việc này hơi làm khó cháu, chuyện hai đứa nó làm ra thật sự rất quá đáng, dù cháu có cầm d.a.o đi c.h.é.m bọn họ chú thím cũng thông cảm được.”
“Không, không,” Vương Nhất Ái vội vàng xua tay: “Chém người là phạm pháp, cháu không dám đâu. Chú nói như vậy là muốn cháu bị bắt vào tù sao?”
Lời của Vương Nhất Ái có thể nói là không nể mặt cha La chút nào, khiến sắc mặt ông ta thay đổi. Nhưng mà ông ta là người trưởng thành, rất nhanh đã điều chỉnh được biểu cảm của mình, dáng vẻ tức giận cũng lập tức tan biến không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cha La nói: “Bạn học Vương, cháu hiểu sai ý của chú rồi. Ý của chú là, cháu giận chúng nó cũng đúng thôi, chúng nó thật sự đã làm sai. Chỉ là… Chỉ là cháu có thể nể mặt chúng nó đã từng là bạn cùng trường, tha thứ cho chúng nó được không? Chuyện này rất quan trọng đối với án phạt mà Bội Bội sẽ phải chịu, nếu như cháu có thể tha thứ cho bọn nó, cháu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì.”
Vương Nhất Ái cúi đầu giả vờ suy ngẫm, một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nói: “Khi về cháu sẽ suy xét đến lời chú thím nói, đợi mấy ngày nữa sẽ cho chú thím câu trả lời.”
Vốn dĩ cha mẹ La và cha mẹ Tưởng đều cho rằng Vương Nhất Ái sẽ từ chối ngay tại chỗ, dù sao việc con cái nhà bọn họ làm ra cũng rất quá đáng, thiếu chút nữa đã đưa Vương Nhất Ái vào bước đường cùng rồi.
Thậm chí bọn họ còn chuẩn bị trước sẽ phải cầu xin ba lần bốn lượt, không ngờ mới ngày đầu tiên tới tìm cô ấy, cô ấy đã đồng ý sẽ xuy xét cẩn thận rồi.
Mẹ Tưởng kích động nói: “Nhất Ái à, nếu cháu đồng ý tha thứ cho bọn nó, đợi bọn nó được thả khỏi đồn công an rồi, thím sẽ dẫn bọn nó tới quỳ xuống xin lỗi cháu.”
Trên đường về trường học,
Hồi trường học trên đường, Lưu Xuân Vũ hỏi: “Nhất Ái, cậu định tha thứ cho Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ thật à?”
Vương Nhất Ái cười đáp: “Dù sao Tưởng Bội Bội cũng là bạn học của chúng ta, còn là bạn cùng phòng ký túc xá lâu như vậy, tớ đồng ý tha thứ cho cậu ta.”