Nói ra hai chữ này xong, đột nhiên Chu Xuân Yến cảm thấy trái tim mình như thiếu đi một mảnh lớn.
Nước mắt chảy xuống, cô ấy giơ tay lau khô nước mắt, đẩy xe đạp của mình đi ra đường cái.
Điều không ngờ là, Hoằng Quốc Nguyên lại túm lấy xe đạp của cô ấy, vẻ mặt nặng nề, hỏi lại: “Xuân Yến, em muốn chia tay anh?”
Sắc mặt của anh ta thật sự không tốt lắm, giống như vừa nghe thấy điều gì đó rất khó tin, vừa trắng vừa xen chút màu xám giống như cây cối bị mất nước vậy.
“Xuân Yến, em… muốn chia tay anh sao?”
Anh ta hỏi lại lần nữa.
“Hoằng Quốc Nguyên, tuổi của em không còn nhỏ nữa, em không chờ nổi. Trước đây anh nói anh sẽ cưới em, em ngu ngốc em chờ đợi, nhưng kết quả chờ đợi được gì? Em hỏi anh nhé Hoằng Quốc Nguyên, ngoài miệng anh luôn nói anh muốn cưới em, nhưng hành động thì sao? Anh đã làm được gì? Anh nói đi, anh đã làm được gì?”
Vân Chi
Nước mắt Chu Xuân Yến rơi xuống từng dòng: “Chúng ta đều là sinh viên có học vấn cao, em vẫn luôn cho rằng tư tưởng của anh cũng giống của em, nhưng kết quả thì sao? Anh cho rằng phụ nữ nên làm việc nhà, phụ nữ nên hiếu thảo với cha mẹ chồng, sau khi kết hôn tất cả tiền lương của phụ nữ đều thuộc về người nhà chồng, không liên quan gì với nhà mẹ đẻ. Đàn ông kiếm được tiền có thể giao cho mẹ mình quản lý, phụ nữ thì không thể. Có phải trong mắt anh, phụ nữ bẩm sinh đã thấp hèn hơn đàn ông hay không?”
“Em không muốn thấp hèn, cũng không muốn chờ anh nữa, Quốc Nguyên, chúng ta chia tay đi!”
Nói xong những lời này, Chu Xuân Yến lập tức lên xe, đạp ra đường cái.
“Không phải thế, Xuân Yến, anh thật lòng muốn cưới em, chỉ là… Chỉ là…”
Chỉ là sao, Hoằng Quốc Nguyên không nói ra, Chu Xuân Yến cũng không nghe được.
Bên này, Lưu Đại Ngân đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với con gái út, thì Chu Xuân Yến thất thểu vào nhà.
Thấy cảm xúc của cháu gái không ổn, Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi: “Xuân Yến, cháu làm sao vậy?”
Vành mắt Chu Xuân Yến đỏ bừng: “Bà ngoại, cháu chia tay rồi.”
Chia tay? Cháu gái đã chia tay Hoằng Quốc Nguyên?
Nếu thật thì đúng là chuyện tốt.
Theo Lưu Đại Ngân thấy thì người trong nhà họ Hoằng kia đều là người quái đản. Trong mắt người ngoài, con trai cả nhà họ Hoằng là “Người tốt”, là “Người đáng tin cậy”, nhưng đối với vợ con anh ta mà nói, anh ta thật sự không phải người chồng tốt, người cha tốt.
Xuân Yến đã chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, Lưu Đại Ngân không cần lo lắng cô ấy gả vào nhà họ Hoằng sẽ bị bà Hoằng bắt nạt nữa.
Nhưng mà hiện tại chưa thể vui mừng quá sớm, lỡ như hai người lại quay về với nhau thì sao? Trong quyển sách kia có viết, sau khi kết hôn rất nhiều lần Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên cãi nhau đến mức sắp ly hôn, nhưng cuối cùng đều làm lành với nhau.
Phải nghĩ cách ngăn cản Xuân Yến quay lại với Hoằng Quốc Nguyên mới được, Lưu Đại Ngân nghĩ.
Hiện tại có một cơ hội đang ở ngay trước mắt, bà ấy hỏi: “Xuân Yến, dạo này công việc của cháu có bận không? Có xin nghỉ được mấy ngày không?”
Chu Xuân Yến ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: “Bà ngoại, có việc gì ạ?”
Lưu Đại Ngân nói: “Bà định sang Mỹ một chuyện, chẳng phải cháu vừa chia tay à, hay là đi giải sầu với bà nhé?”
Chu Xuân Yến cúi đầu ngẫm nghĩ, cô ấy vẫn còn không ít ngày phép, lần này dùng cũng được. Giống như bà ngoại nói, ra ngoài giải sầu cũng tốt.
“Bà ngoại, bà định khi nào sẽ đi Mỹ?”
Lưu Đại Ngân nói ngày dự tính, Chu Xuân Yến nói: “Hộ chiếu gì đó, cháu đều chưa có.”
Lý Ngẫu Hoa ở bên cạnh, bảo cô ấy: “Vậy cháu mau làm đi, hơn nửa tháng là nhận được thôi, thời gian vẫn còn kịp.”
“Được ạ, vậy ngày mai cháu sẽ đi làm hộ chiếu.”
Chu Xuân Yến ở lại chỗ Lưu Đại Ngân mấy ngày, hôm nay khi tan làm cô ấy vừa dắt xe đạp ra ngoài đã trông thấy Hoằng Quốc Nguyên đang đứng trước cửa đơn vị.
Đã chia tay rồi, thì chính là người xa lạ không có quan hệ gì với mình, Xuân Yến dắt xe ra bằng cửa khác.
“Xuân Yến.” Thấy cô ấy ra ngoài lại dắt xe đi bằng cửa khác, Hoằng Quốc Nguyên vội gọi cô ấy lại: “Xuân Yến, anh đứng đây chờ em lâu lắm rồi.”
Chu Xuân Yến đành phải dừng bước, hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
“Xuân Yến, chúng ta không chia tay được không? Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn luôn, anh thề, anh sẽ…”
Chu Xuân Yến ngắt lời anh ta: “Chúng ta kết hôn bây giờ sao? Hoằng Quốc Nguyên, chúng ta lấy gì ra để kết hôn? Em trai anh kết hôn có sính lễ, có nhà riêng. Tôi kết hôn thì có gì?”
“Hoằng Quốc Nguyên, anh biết không, vì tích cóp tiền để kết hôn với anh mà đồ trang điểm của tôi chỉ có mỗi thỏi son môi, mỹ phẩm dưỡng da chỉ có kem chống nắng, không nỡ bỏ tiền ra mua thứ gì chỉ vì tương lai của chúng ta, nhưng anh thì sao?”
“Nhà tôi nuôi tôi ăn học đàng hoàng không phải để tôi đi làm việc nhà cho anh! Anh không phản bác lại lời mẹ anh nói câu nào, có phải trong lòng anh cũng nghĩ như vậy không? Anh cũng nghĩ việc nhà là công việc của phụ nữ, chăm con là việc của phụ nữ, sau khi kết hôn phải phân rõ giới hạn với nhà mẹ đẻ, nhưng phải toàn tâm toàn ý phụng hiến cho nhà chồng?”
“Hoằng Quốc Nguyên, kết hôn không có nhà riêng có lẽ tôi còn chịu đựng được, nhưng tôi không chịu đựng được tư tưởng của anh và người nhà anh, tôi không phải nàng dâu nhỏ tam tòng tứ đức trong xã hội phong kiến.”
“Xuân Yến, em nghe anh nói đã, không phải như vậy đâu, anh không hề nghĩ như vậy. Vì mẹ anh là người lớn, anh mới không phản bác, thật ra anh…”
Ánh sáng trong mắt Chu Xuân Yến đã biến mất hoàn toàn: “Hoằng Quốc Nguyên, mẹ anh là người lớn trong nhà nên anh không thể phản bác, vậy sau này chúng ta kết hôn rồi, mẹ anh không phải người lớn trong nhà nữa sao? Lời bà ấy nói anh không thể phản bác, việc bà ấy làm anh cũng giơ tay tán thành, không quan tâm là đúng hay sai phải không? Hoằng Quốc Nguyên, tôi không muốn sau này phải sống cuộc sống như vợ ông Chu.”
“Chúng ta chia tay rồi, sau này đừng gặp lại vẫn tốt hơn.”
Chu Xuân Yến dắt xe đạp đi thẳng, để lại Hoằng Quốc Nguyên đứng một mình tại chỗ, anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng mà người anh ta muốn nói cho nghe đã đi xa rồi.
Sau đó Hoằng Quốc Nguyên không tới tìm Chu Xuân Yến nữa, bọn họ chấm dứt hoàn toàn.