Mục lục
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa xuân năm nay nhà máy của Lưu Đại Ngân đã xây dựng xong, nhưng mà còn phải thu dọn lắp đặt các thứ cũng phải cuối năm nay mới hoàn thiện, muốn dọn vào ít nhất phải chờ một năm rưỡi.

Còn mảnh đất bên Đông Phổ, Lưu Đại Ngân đã bàn bạc xong phương án bồi thường rồi, bà ấy dùng sáu mươi mẫu đất và rất nhiều tiền để đổi sang một toà nhà ba mươi tầng.

Ba mươi tầng lầu này Lưu Đại Ngân cũng phân chia xong cả rồi, bốn người con mỗi người hai tầng, còn lại đều cho thuê, tiền thuê mỗi năm cũng là một khoản tiền lớn đó.

Bây giờ vấn đề khiến Lưu Đại Ngân buồn rầu nhất chính là vấn đề người nối nghiệp.

Hiện tại sản nghiệp của bà ấy rất lớn, tuổi của à ấy cũng không còn nhỏ nữa, dạo gần đây có thể cảm nhận rõ ràng tinh lực của bà ấy đã không theo kịp nữa, ợi sau này bà ấy già rồi, rốt cuộc để ai lên thay bà ấy cũng là cả vấn đề.

Vốn dĩ bà ấy định để Khai Nguyên nối tiếp sự nghiệp của mình, nên từ khi Khai Nguyên học trung học bà ấy đã bắt đầu bồi dưỡng cậu, nhưng ai mà ngờ, Khai Nguyên nói nghỉ học là nghỉ học luôn, còn sang tận nước Mỹ học điều chế dược phẩm. Trước khi đi cậu đã ngồi nói chuyện với Lưu Đại Ngân rất lâu, ý là sau này cậu phải cống hiến cho sự nghiệp vì sức khoẻ của con người, sẽ không thừa kế sản nghiệp trong nhà.

Điều này khiến Lưu Đại Ngân rất bực bội. Có hai quyển sách bà ấy mơ thấy đều nói, Khai Nguyên không thừa kế sản nghiệp trong nhà mà tự mình gây dựng sự nghiệp riêng. Lưu Đại Ngân đã cố gắng bồi dưỡng cậu, thương lượng với cậu, nói tự gây dựng sự nghiệp cũng được, nhưng sau này sự nghiệp trong nhà cậu cũng phải tiếp nhận.

Vốn dĩ Khai Nguyên đã đồng ý rồi, nhưng đến khi lên đại học cậu lại mê mẩn điều chế dược phẩm, đòi sang Mỹ du học.

Tuy Lưu Đại Ngân rất giận, nhưng mà cháu trai không muốn thừa kế sản nghiệp trong nhà bà ấy cũng không có cách nào khác, bọn trẻ lớn rồi, nên đi con đường nào do bọn chúng tự mình quyết định.

Khai Nguyên không muốn tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu tìm người thừa kế trong các cháu.

Khai Ngọc Khai Duyệt còn quá nhỏ, mấy đứa trẻ hiện tại đang học đại học đều có khuyết điểm riêng, nên nói thế nào nhỉ, bọn họ đều không có ánh mắt nhạy bén trong kinh doanh, ví dụ như lần hợp tác mở xưởng làm ăn với nhà đầu tư nước ngoài lần này, bọn họ đều ủng hộ vô điều kiện, cho rằng tiếp nhận nguồn vốn đầu tư bên ngoài là chuyện tốt, tất cả đều không suy xét đến nguy hiểm bọn họ sẽ phải đối mặt, hoặc là nên nói bọn họ đều suy nghĩ quá đơn giản.

Bọn họ nghĩ là, hùn vốn mở nhà máy mỗi bên bỏ ra một nửa tiền vốn, vậy thì quyền quản lý, quyền kinh doanh và các quyền lợi khác cũng mỗi bên một nửa, lại không xuy xét đến các vấn đề có thể xảy ra bên trong.

Còn mấy đứa không thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân cũng khảo sát rồi, có người không hề thích kinh doanh, có người cho làm quản lý gì đó còn được, nhưng một khi phải đưa ra quyết sách gì đó thì bọn họ đều luống cuống.

Có Khai Nguyên thông minh ở phía trước, những đứa bé còn lại Lưu Đại Ngân nhìn thế nào cũng không hài lòng. Cho nên những lúc rảnh rỗi là Lưu Đại Ngân lại suy nghĩ về tương lai sau này của nhà máy.

Giống như biết được trong lòng bà ấy đang suy nghĩ điều gì, mấy hôm sau Khai Nguyên đã gửi về cho bà ấy một phong thư rất dày từ bên kia đại dương. Trong thư cậu ấy giới thiệu cho Lưu Đại Ngân một loại nghề nghiệp ở nước Mỹ, tên là Giám đốc đại diện.

Nghề giám đốc đại diện này chính là nghề chuyên môn quản lý sản nghiệp cho cố chủ, Lưu Đại Ngân thầm nghĩ, nghề này chẳng phải giống nghề đại chưởng quầy trước kia sao?

Trước kia thương nhân làm ăn buôn bán lớn cũng không quản lý được quá nhiều công việc, đa số đều do đại chưởng quầy quản lý thay, chẳng qua bây giờ bên Mỹ đổi sang tên gọi khác, gọi là giám đốc đại diện mà thôi.

Nhưng mà hiện tại ở trong nước vẫn chưa có ngành nghề giám đốc đại diện này, bởi vì đa số người gây dựng sự nghiệp đều còn trẻ, hơn nữa, trong nước luôn chú trọng cha truyền con nối, trừ khi con cái thật sự không gánh vác được trọng trách, nếu không không ai muốn đưa sản nghiệp do một tay mình sáng lập nên cho người khác quản lý.

Cuối lá thư, Khai Nguyên viết: Bà nội, nước ta đã cải cách mở cửa khá lâu rồi, cho dù xuất phát từ phương diện nào thì dần dần đều sẽ đồng bộ với quốc tế, sau này nước ta cũng sẽ xuất hiện chức nghiệp giám đốc đại diện.

Đọc xong lá thư, Lưu Đại Ngân bị thằng nhóc thối này chọc cười, cháu cũng biết sản nghiệp gia đình không có ai quản lý, vậy cháu còn đi học điều chế dược phẩm làm gì, sao không đi học quản lý rồi quay về tiếp nhận sản nghiệp gia đình sau khi tốt nghiệp?

Mắng thằng nhóc thối ấy hai câu, Lưu Đại Ngân cẩn thận gấp gọn lá thư, rồi cất đi.

Mắng thì mắng vậy, nhưng Lưu Đại Ngân vẫn ghi tạc lời Khai Nguyên nói trong đầu mình.

Bà ấy phải cố gắng đảm bảo sức khoẻ, cố gắng gánh vác sản nghiệp gia đình mười mấy năm nữa, khi đó chắc là chính sách quốc gia đã hoàn thiện rồi, điều lệ, chế độ trong nhà máy cũng đi vào quy trình, giao chức vụ giám đốc cho nhân viên chuyên nghiệp sẽ càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu sinh ra một ý tưởng, bà ấy định qua các nước tiên tiến phương tây học tập, hoặc mời chuyên gia về chỉ dạy một chút, xem việc quản lý nhà máy còn điểm nào thiếu sót không.

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân lập tức nhờ người liên hệ với chuyên gia quản lý ở nước ngoài, bỏ ra số tiền rất lớn mời đối phương về chỉ dạy mình.

Sau khi xác định hai vị chuyên gia này đều là người có tài năng thật, không phải chỉ là danh hão, Lưu Đại Ngân lại đưa ra mức lương cao mời bọn họ làm cố vấn.

Vân Chi

Vì ngồi tàu hoả thường xuyên năm mơ, nên đối với tàu hoả có thể nói là Lưu Đại Ngân vừa yêu vừa hận, yêu vì có thể nằm mơ thấy trước bi kịch gia đình mình sẽ gặp phải, từ đó có biện pháp ứng phó từ trước. Hận là vì mỗi lần nằm mơ, trong giấc mơ gia đình bà ấy luôn gặp phải chuyện không may.

Nhưng mà muốn đi đâu xa bà ấy vẫn phải ngồi tàu hoả.

Hai năm sau tỉnh thành mới xây dựng sân bay, hiện tại Lưu Đại cũng được coi là giàu có rồi, mỗi khi đi xa bà ấy không đi bằng tàu hoả nữa mà chuyển sang đi bằng máy bay.

Nhưng mà ngồi trên máy bay bà ấy vẫn sẽ ngủ, ngủ rồi vẫn sẽ nằm mơ.

Lần này bà ấy lại nằm mơ, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, quyển sách quen thuộc và cuộc đời pháo hôi quen thuộc.

Ai, xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân lại hai câu thô tục.

Quyển sách này tên là “Tử Đằng nở hoa”, là một quyển tiểu thuyết luân lý gia đình thối như vải bó chân ngày xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK