- Em biết rồi thưa thầy. Thầy có biết rong cuộc sống có 2 việc khó khăn nhất:
- 1/ là nhồi nhét tư tưởng của mình vào đầu người khác
- 2/ là làm cho người khác tự nhét tiền vào túi của mình hay không?
- Chuyện này với việc học của em có liên quan gì không hả?
- Bởi vì người làm được việc đầu tiên: Người ta gọi là "Thầy" Người làm được việc thứ 2: người ta gọi là Sếp và người duy nhất làm được cả 2 việc, người ta gọi là..VỢ!! Em nói thật thầy rất thành công trong việc nhồi nhét vào đầu người khác tư tưởng của mình. Hehe…
- Mau học bài thôi, ở đó mà nói bậy bạ hoài.
Giờ ra chơi, thấy nhỏ nằm than ngắn thở dài trách móc kẻ đem lại ình xui xẻo, thằng Nguyên lại gần bàn của nhỏ cười trêu chọc:
- Cho đáng đời bà, ai bảo dám chơi xỏ tui làm chi, khiến tui mất mặt với tất cả mọi người. Giờ lo mà cắm đầu cắm cổ làm bài tập đi nha.
- Hứ…chuyện tương lai cứ để tương lai tính, không mượn ông nhiều chuyện.
- Vậy sao? Mấy bài tập này đi học thêm tui đã giải hết rồi, đang định cho bà mượn nhưng nghĩ lại nên thôi, mà mất công mang tiếng nhiều chuyện
Tùng linh tức ói máu với thằng bạn, sao cái số nhỏ đi tới đâu cũng gặp toàn hạng bất lương không vậy nữa. Nhỏ giơ tay vươn tới định chộp lấy cuốn tập trong tay thằng Nguyên.
- Á…bà muốn dê tôi rõ ràng nha – Thằng nguyên tỏ vẻ uất ức kêu lên.
Tùng Linh trợn mắt nhìn cái thằng bẻn mép này, xoắn tay áo lên quyết định chôm cho bằng được cuốn tập của thằng Nguyên. Nhưng thằng Nguyên nhổm chân lên nhất quyết không đưa. Đột nhiên Tùng Linh nhìn chầm chầm thằng nguyên rồi lấy ta che mắt la lên:
- Á, ông chưa kéo khóa quần kìa.
Thằng Nguyên bị mắc bẫy một lần rồi cho nên không muốn mắc bẫy lần thừ hai nhưng mà thấy Tùng Linh đưa tay che mắt thì trong lòng cũng chột dạ, biết đâu lần này là thật. Thằng Nguyên vừa cúi đầu thì Tùng Linh đã đưa tay chộp lấy cuốn tập giải của thằng Nguyên thuận miệng nhăn răng cười bảo:
- Cám ơn nhiều nha, làm phúc chắc chắn sẽ được phúc.
Sau đó nhỏ cắm cúi lật vở ra chép lại bài giải của thằng Nguyên. Thằng Nguyên tức anh ách nhưng nó hiểu đạo lí trong tay bà là của bà của Tùng Linh bèn tức tối giậm chân nói:
- Chép đi, tui cầu cho bà chép đến lòi con mắt ra luôn đi.
Tùng Linh cặm cụi vừa chép vừa bảo:
“ Dù ai nói ngã nói nghiêng. Nàng lười vẫn cứ triền miên chép bài”
Hai nhỏ Chi và phương từ bên ngoài đột nhiên chạy vào hớn hở vui mừng nói:
- Nè, nhỏ Diệp Hân mới cho tụi mình 3 vé đi xem ca nhạc nè, nhìn số ghế đi, víp đó nha. Hehe, sướng quá đi mất.
- Thật hả? – Tùng Linh buông bút nhảy người reo lên rồi giật lấy tấm vé trên tay nhỏ Chi nhìn kỹ rồi phấn khích nói – Tuyệt quá, tuyệt quá đi mất.
- Khoan đã, làm sao bà đi được chứ hả, ba mẹ bà chắc chắc sẽ không cho bà đi đâu, về tối quá mà – Nhỏ Phương chợt trầm mặt suy nghĩ.
- Thì cứ theo cách cũ là được mà – Tùng Linh mân mê tơ vé trên tay đáp.
- Bà quên rồi hả, giờ nhà chú bà có người ở rồi, làm sao mà đi được chứ - Nhỏ Phương nhắc nhỏ nhỏ.
Nụ cười trên mặt của Tùng Linh vụt tắt, nhỏ há miệng đáp:
- Ờ ha, chết rồi làm sao đây.
- Đơn giản thôi. Bà còn thiếu tui một cái vè xim ca nhạc mà, đưa cái vé của bà đây, tui cùng bạn trai sẽ đi xem – Nhỏ Phương ranh ma đáp.
- Đừng hòng. Cứ hẹn ở chỗ cũ đi, tui nhất định sẽ đến – Nhỏ bĩu môi đáp, ánh mắt long lanh lên, vẻ mặt đắc ý vô cùng.