• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùng Linh về nhà đắc ý với một mớ câu đố mà nhỏ được Diệp Hân mách cho, nhỏ nhẩm tới nhẩm lui mấy câu đố rồi chờ Tuấn Anh đến dạy. Hôm nay coi như là có được bí kíp thần công đè bẹp người rồi, nhỏ không cần sợ Tuấn Anh nữa, hôm nay nhất định phải bắt Tuấn Anh giảm bài tập cho nhỏ mới được. Quyết tâm, quyết tâm… Tùng Linh thấy quyết tâm của nhỏ dâng cao như thủy triều, như sóng lớn.

Và thời khắc nhỏ mong chờ đã đến. Cứ như thường lệ, Tuấn Anh giảng cho nhỏ công thức, sau đó thì để mặc nhỏ tự sinh tự diệt, còn mình đi học bài, xong xuôi rồi mới ngó ngàng đến nhỏ. Hôm nay nhỏ cắn cắn bút nhìn Tuấn Anh, Tuấn Anh thấy nhỏ như thế thì lườm một cái mắng:

- Sao không mau làm bài đi. Em chê hình phạt quá ít hay sao? Muốn anh đi méc ba mẹ em à.

- Anh! – Tùng Linh nhìn Tuấn Anh đột nhiên gọi một cái khiến Tuấn Anh đảo mắt nhìn nhỏ đầy cảnh giác. Người ta thường nói:”Bỗng dưng tỏ vẻ ân cần thì không gian cũng thương, không cướp cũng là tặc”. Tùng linh vờ như không để ý thấy ảnh mắt của Tuấn Anh nhỏ dùng nụ cười khả ái nhất của mình hỏi Tuấn Anh:

- Có phải, nếu như em đố anh câu đố mà anh không trả lời được thì sẽ giảm bài tập cho em đúng không?

- Chỉ sợ, trí thông mình của em không đủ - Tuấn Anh ném một câu đầy sức sát thương chất xám của nhỏ vô cùng, Tùng Linh hít một hơi nuốt cục tức xuống, biết cái tên này vô cùng khó xơi, cắn một miếng thịt trên người hắn, thì người nhỏ xuất hiện một lỗ lớn hơn, đau đớn ngàn đời, cho nên phải nhịn.

- Thì anh nói đi, nếu không giải ra, anh sẽ giảm bài tập cho em chứ? – Nhỏ nhìn Tuấn Anh với ánh mắt đầy mong đợi.

Tuấn Anh vốn chẳng muốn tham gia vào mấy cái trò vô bổ này, chỉ vì ăn cơm không của ba mẹ nhỏ nên muốn giúp nhỏ xem như trả ơn, chứ cậu chẳng mặn mà hay ham muốm trả thù nhỏ gì hết. Nhưng thấy ánh mắt chẳng khác nào con cún con đang mong đợi được ột khúc xương làm phần thưởng, cậu thở hắt ra một cái bèn đáp.

- Ừ.

Tùng linh vui sướng xém tí nữa là nhảy nhót, nhỏ vội đằng hắng lấy giọng rồi bắt đầu đố.

- Loại nước giải khát nào chứa sắt và canxi?

Tuấn Anh cau mày, tuy không thích uống nước ngọt cho lắm, nhưng mấy thứ giải khát, cậu điều biết hết, làm gì có loại nước nào vừa chứa sắt vừa chứa canxi như vậy. Tuấn Anh nhìn Tùng Linh nghi ngờ bảo:

- Nè, không phải em túng quá làm liều, đưa ra câu đố bậy bạ không lời đáp đó chứ.

- Tất nhiên là không rồi, anh đừng có mà nghi ngờ nhân phẩm của em – Tùng Linh phụng phịu đáp trong sự nghi ngờ của Tuấn Anh, nhỏ rưng ra bộ mặt oan khuất hơn cả Thị Mầu của Việt Nam, Đậu Nga của Trung Quốc.

- Được, nếu có lời giải thì em mau nói ra cho anh nghe đi – Tuấn Anh bất đắc dĩ phải chịu thua nói.

- Cậu trả lời là Cafe, hehe

- Cà phê? Làm gì cà phê lại chứa sắc và Can xin như thế chứ - Tuấn Anh cốc đầu nhỏ mắng.

- Sao lại không. Này nha, café là gồm Ca và Fe gộp lại đúng không? Mà Ca chẳng phải là canxi, Fe chẳng phải là sắt hay sao chứ?

Tuấn Anh: “…” Không nói được lời nào, gần như cấm khẩu luôn.

- Sao hả, đúng chứ? Vậy là em thắng rồi đúng không? Hehe, cách mạng đã thành công. Tự do muôn năm – Tùng Linh vui sướng nhảy tưng tưng khi nghĩ đến việc được giảm bài tập. Thời gian rỗi sẽ nhiều hơn, chỉ cần học bài các môn khác xong là nhỏ có thể ăn no ngủ yên, không cần phải cố dịu mắt thức khuya học bài nữa – Vậy là em chỉ cần giải phân nữa bài tập là chúng ta nói say goodbye với nhau ngày hôm nay đúng không anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK