• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôi, tập vở bút viết đáng thương của nhỏ.

Hôm nay Tuấn Anh vẫn là bắt nhỏ làm bài tập lí, nhưng mức độ thì chắc chắn là khó hơn ngày hôm qua. Cha mẹ ơi, nhỏ nhìn mấy con số đến hoa cả mắt luôn. Nhỏ ghét nhất là ngồi tính toán những con số phức tạp, đến môn toán còn chưa phức tạp thế này nữa là. Vậy mà mức độ khó ngày càng tăng. Hôm nay khó hơn ngày hôm qua, ngày mai khó hơn ngày hôm nay,

Tùng Linh ghiến răng khẽ lườm vẻ mặt bình thản và đầy đẹp trai của Tuấn Anh thật sự muốn dùng dao băm nát gương mặt đó ra thành trăm nghìn mảnh. Đúng là làm người chẳng ai hoàn thiện hết, cái tên ngày rõ ràng mặt đẹp nhưng tâm chẳng đẹp tí nào cả. Bụng dạ độc ác đến không tưởng mà.

Nhỏ có đi học thêm thì cùng lắm một ngày chỉ học 1 tiếng rưỡi đồng hồ mà thôi. Một tuần chỉ học ba buổi. Một tháng chỉ học tầm 11, 12 ngày là cùng. Còn học với Tuấn Anh. Nhỏ phải bắt đầu học từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, đến giờ ăn cơm tối mới được nghỉ. Nếu tên này vui thì cho nhỏ nghỉ sớm, nếu buồn thì cứ thế bắt nhỏ học tiếp. Ngày này qua ngày nọ, chẳng có lấy một giây nghỉ ngơi. Chẳng khác nào đang sống trong 18 tầng địa ngục, chịu đủ mọi hình phạt tra tấn.

Tùng Linh chưa bao giờ dùng đầu óc nhiều đến như thế, nhỏ ghẹn tức chết vì Tuấn Anh, nhỏ nhất định phải tìm cách tống khứ Tuấn Anh đi mới được.

Làm bài được chừng năm phút, Tùng Linh thấy chán quá bèn giả vờ tốt bụng nhắc nhở Tuấn Anh:

- Anh! Em nghe người ta nói. *** thúi quá chính là do ăn quá nhiều hay là do bị bệnh. Nhưng *** mà không thúi thì chắc chắn là bệnh rất nặng đó. Anh coi chừng bị mắc bệnh ung thư hay đại loại gì đó. Mau mau đi khám bệnh đi, biết đâu phá hiện sớm có thể trị khỏi. Chứ để muộn quía chỉ có nước mua quan tài chôn thôi. Nhưng anh yên tâm đi, nếu anh có chết, em nhất định hàng năm thấp cho anh ba nén nhang mà, không quên anh đâu.

Tuấn Anh quả thật là bị Tùng Linh chọc cho tức chết đi được. Cậu đập bàn quát lên:

- Bài tập anh cho em chưa đủ phải không nên em mới có thời gian rảnh rổi đi lo chuyện người khác như vậy. Nếu em rảnh quá thì để anh cho thêm em bài tập để làm, để em bớt rảnh rổi đi quan tâm chuyện thiên hạ đi.

- Dư luôn rồi, không cần thêm đâu – Tùng Linh lập tức cười nịnh nọt – Em lập tức làm bài ngay đây.

Nói xong nhỏ lập tức cầm viết làm bài, nhưng chỉ được vài phút là nhỏ lại nói:

- Thật ra em chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

Tuấn Anh lườm mắt nhìn nhỏ, Tùng Linh nuốt nước bọt đầy sợ hãi, vội vàng làm một động tác khóa môi rồi cúi đầu làm bài tiếp.

Tuấn Anh bực dọc làm tiếp bài tập của mình, nhưng cậu không tài nào có thể làm tiếp được nữa. Phải nói là không có tâm trạng làm. Chưa bao giờ cậu thấy xấu hổ như thế, đúng là mất mặt đến chết được. lại còn mất mặt trước mặt đứa con gái như Tùng Linh mới tức. Tuy cậu không không ham hố gì về việc được các bạn nữ hâm mộ, nhưng chuyện này mà bị đồn ra bên ngoài thì thiệt là mất mặt quá thể. Mà cái miệng của nhỏ Tùng linh này cũng thuộc dạng có một không hai trên đời này, nói là loa phát thanh của toàn thế giới cũng không ngoa chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK