Tuấn Anh cuối cùng cũng gật đầu, nhưng không phải tán đồng ý nhỏ mà là đồng ý với mẹ nhỏ sẽ làm gia sư cho nhỏ.
- Không thành vấn đề đâu cô. Con có thể giúp cô kèm em ấy.
- Nhưng còn việc học của con – Mẹ nhỏ e ngại nhìn Tuấn Anh. QUả thật không thề vì nhỏ mà làm chậm trễ việc học hành của Tuấn Anh được. Nếu cậu nhóc vì chuyện này mà học hành sa sút, mẹ nhỏ khó lòng ăn nói với ba mẹ Tuấn Anh.
- Không sao đâu cô ạ. Con vừa học bài vừa kèm em ấy được. Chỉ cần cô cho con toàn quyền dạy bảo là được – Tuấn Anh nhấn mạnh hai từ “ dạy bảo” rồi đưa mắt nhìn Tùng Linh, nhỏ đang run run người trừng mắt nhìn cậu đầy oán hận – Con cũng phải cám ơn cô vì đã cho con ăn uống miễn phí thế này.
Rõ ràng là Tuấn Anh cố trêu chọc Tùng Linh mới nói bằng giọng như thế. Tùng linh nghe xong thật muốn lao đến cấu xé Tuấn Anh ra làm ba, mắng **** thậm tệ. Nếu hắn được toàn quyền dạy dỗ nhỏ, không phải là nhỏ sẽ rất thê thảm hay sao chứ. Hồi nãy mà hắn đã dạy nhỏ một bài học đau thường rồi, nếu còn rơi vào tay hắn nữa, chỉ e nhỏ chỉ còn da bọc xương mà thôi.
- Vậy thì tốt, thôi hai đứa ăn đi kẻo trễ giờ học – Mẹ nhỏ vui vẻ đáp – Cô sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ cho con.
Tùng Linh mắt ươn ướt đâu khổ nói:
- Mẹ, con cũng học hành chăm chỉ mà, chẳng lẽ không được bồi bổ hay sao.
- Yên tâm đi, mẹ sẽ nấu luôn phần con.
Nói như vậy chẳng khác nào là nhỏ ăn ké của tên này. Không được, nhỏ nhất định phải tìm cách để tên này thấy khó mà cáo lui mới được. Như vậy đời nhỏ mới có thể quẫy vùng được chứ.
Buổi sáng đã đi học rồi, về nhà con phải học thêm với hắn ta nữa. Vậy thì thời gian vui chơi của nhỏ ở đâu chứ? Trời ơi, đúng là “Học, học nữa, hộc máu.” Mà. Huhu.
Được rồi cái tên Tuấn Anh kia, ngươi hãy chống mắt xem ta hạ bệ ngươi thế nào?