• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùng Linh quả thật không thể nói thành lời trước sự sỉ nhục đáng ghét mà Tuấn Anh dành ình. Nhưng nhỏ chưa kịp biểu thị sự tức giận thì Tuấn Anh đã phán thêm một câu khến nhỏ tắt thở luôn.

- Bởi vậy, người như em cứ học cho nhiều vào, nhồi nhét nhiều vào mà không cần xã hơi. Cho đến khi em bị táo bón, không thể nào ra được thì lúc đó em trở thành người thông minh.

Tùng Linh: Hận sầu thiên thu.

Tùng linh liếc nhìn Tuấn Anh đang ngồi ra đề thi cho nhỏ, trong lòng tức giận vô cùng, nhỏ chẳng muốn phải đối mặt với mấy con số nhảy nhót kia, nhức cả đầu. Nhỏ bèn nghĩ ra một cách để tự giải thoát ình thoát đống bài tập kia.

- Anh Tuấn Anh…..

- Gì nữa đây? – Tuấn Anh nghe nhỏ kêu mình bằng cái giọng ngọt sớt như thế thì nổi cả gai óc lên, lạnh giọng hỏi.

- Con người dù cho học cao hiểu rộng bao nhiêu cũng chưa chắc là người thông minh đâu. Nhưng cũng có nhiều người không cần học cao hiểu rộng cũng rất thông minh cơ trí. Nhưng cũng có người vừa học cao hiểu rộng, lại vừa thông minh cơ trí.Chẳng biết anh Tuấn Anh là loại người nào ta – Nhỏ nói xong thì chắc lưỡi tỏ vẻ suy tư.

- Bình thường anh là loại người thứ nhất, Nhưng nếu em là loại người thứ hai thì anh sẽ làm loại người thứ 3- Tuấn Anh nhỉn nhỏ nở một nụ cười điềm nhiêm đáp.

Tùng linh mím môi cố kiềm nén sự tức giận của mình, hắn ta nói vậy thì ý bảo là, dù nhỏ có là hạng người nào đi chăng nữa, ngu si hay cơ trí thì hắn lúc nào cũng trên cơ nhỏ hết. Tức là núi cao còn có núi cao hơn. Võ quýt dày có móng tay nhọn, nhỏ làm vỏ quýt, còn hắn là móng tay.

“Có mà móng tay bị cùn thì có chứ ở đó mà nhọn. Bà đây sẽ bẽ gãy hết mấy cái móng tay vươn oai giễu võ của nhà ngươi” – Nhỏ cố gắng **** thầm trong bụng.

- Muốn biết anh là loại người nào, chúng ta thử một chút là ra ngay ấy mà – Nhỏ cười ha ha bảo.

- Thử thế nào? – Tuấn Anh cũng cảm thấy một sự thú vị, muốn biết xem, Tùng Linh định thử mình thế nào, cậu nhìn nhỏ nhếch môi hỏi.

- Em ra câu hỏi, nếu anh đáp được, thì em sẽ công nhận anh là loại người thứ 3, thế nào? – Nhỏ đắc ý hất mặt cao ngạo hỏi.

- Được – Tuấn Anh cũng không thèm suy nghĩ đáp ngay lập tức.

- Anh giỏi toán nhất thì chúng ta đố về toán học đi, nhưng trông vòng 30 giây phải đáp ngay – Nhỏ ngẫm nghĩ đáp rồi đố ngay – Giả sử ta có 1 khúc vải cắt ra làm 100 khúc, thời gian để cắt 1 khúc là 5 giây. Hỏi liên tục cắt không ngừng nghỉ trong bao lâu sẽ cắt xong?

Tuấn Anh nhìn những con số mình vừa nghệch trên giấy, lẩm bẩm vài cái rồi đáp:

- Là 495 giây?

- Giải thích? – Tùng Linh mím môi trước câu trả lời chính xác của Tuấn Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK