Sau khi xử lý xong các vết thương trên người và thay y phục khác, bỏ thêm vài lọ thuốc kỳ lạ vào người, Dạ Đông Tuyết lại đi nằm.
Đến ngày hôm sau, Dạ Đông Tuyết mới ngồi dậy bắt đầu mò mẫn xung quanh.
- … ba bước… năm bước…
- … hai mươi tám… hai mươi chín…
Hết xác định khoảng cách thứ này lại xác định khoảng cách đến các thứ khác. Sau khi đã đi vài vòng trong biệt viện, Dạ Đông Tuyết đi xa hơn, đến các viện xung quanh.
Vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- … một trăm năm mươi chín…
Có mấy nô bộc gần đó thấy Dạ Đông Tuyết lủi thủi đi cũng không chú ý, tiếp tục công việc của mình, có người lướt ngang Dạ Đông Tuyết nghe nàng lảm nhảm gì đó thì chỉ bỉu môi, bệnh ngốc của Dạ Đông Tuyết càng lúc càng nặng rồi.
Dạ Đông Tuyết cũng không để ý đến cái nhìn của người khác, cứ chăm chú vào việc của mình. Nếu có người tinh mắt sẽ phát hiện ra đôi mắt Dạ Đông Tuyết bây giờ không còn ánh sáng rực rỡ như trước nữa.
- … hai trăm… hai trăm lẻ một…
Vết thương trên đầu hôm trước đã làm ảnh hưởng đến thị giác của Dạ Đông Tuyết, nàng cảm giác hai mắt của mình càng lúc càng mờ đi, sắp không còn nhìn thấy gì nữa. Không muốn để người khác biết được tình trạng của mình nên Dạ Đông Tuyết quyết định trong lúc vẫn còn chút phân biệt mờ nhạt, phải nắm rõ từng vị trí của Dạ gia.
Ít nhất, phải cầm cự đến khi Tang Ly quay lại.
Ngày thứ hai sau tai nạn đó, hai mắt Dạ Đông Tuyết bắt đầu mất ánh sáng, không còn cảm nhận được màu sắc.
Ngày thứ ba, ánh sáng dần biến mất, mọi thứ mờ mịt như đêm tối không đèn.
Ngày thứ tư, đồ vật trước mắt Dạ Đông Tuyết cũng khó khăn lắm mới cảm nhận được.
Đến ngày thứ năm, Dạ Đông Tuyết hoàn toàn mù lòa.
Nếu hỏi cảm giác của Dạ Đông Tuyết lúc bây giờ, thì chính Dạ Đông Tuyết cũng không rõ. Ban đầu, khi biết mình sắp mù, Dạ Đông Tuyết cũng cảm thấy lo sợ, nhưng sau đó, nàng bắt đầu lấy lại bình tĩnh không còn cảm giác sợ hãi nữa. Nếu có, chính là sợ bị người khác biết tình trạng hiện giờ của mình, chắc chắn sẽ ra tay trừ khử nàng.
Đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, trong lòng Dạ Đông Tuyết hoàn toàn yên tĩnh, chấp nhận sự thật là nàng đã mù lòa. Trước kia, dù sáng mắt, nàng vẫn luôn sống trong bóng tối, bây giờ thật sự nhập vào trong bóng tối đó rồi.
…
Ngày kia, Dạ Đông Tuyết đang ngồi trong phòng bỗng cảm thấy lạnh, một cơn gió thổi vào phòng mang theo thứ gì đó. Dạ Đông Tuyết đưa tay sờ thứ lành lạnh dính trên tay mình. Thật lạnh và mềm mại…
- Tuyết đã rơi rồi…
Dạ Đông Tuyết theo quán tính nhìn về phía cửa sổ, dù bây giờ nàng không nhìn thấy gì. Bên ngoài, tuyết đầu mùa đã rơi, khắp nơi được bao phủ một lớp tuyết trắng mịn.
- Còn vài ngày nữa, Tang Ly sẽ quay lại…
Đêm hôm đó, Hồng Tụ trốn khỏi phòng chứa cũi, lén vào phòng của Bạch Y Thần.
- Công tử…
Bạch Y Thần đang xem sách nghe tiếng gọi thì ngước mắt lên nhìn, thấy Hồng Tụ trên người rách rưới, đầu tóc bù xù, hai mắt hõm sâu thì nhíu mày. Hắn có nghe việc Hồng Tụ náo loạn mấy hôm trước, dù nàng đã không còn là nô tì của hắn nữa nhưng thấy nàng ra kết cuộc này cũng lấy làm khó chịu.
- Tại sao ngươi lại đến đây?
Hồng Tụ đến trước mặt Bạch Y Thần, lắp bắp gọi:
- Công tử…
Bạch Y Thần thở dài nói:
- Ta sẽ nói với gia chủ cho ngươi về quê sinh sống…
Hồng Tụ nghe Bạch Y Thần muốn đuổi nàng đi thì hét lên:
- Công tử, đừng mà!
Hồng Tụ nhìn Bạch Y Thần với ánh mắt mong mỏi, van nài:
- Công tử, ngài nhất định phải tin Hồng Tụ. Hồng Tụ không làm ra chuyện đồi bại đó. Đó là do Dạ Đông Tuyết! Dạ Đông Tuyết vì căm ghét nô tì nên đã hại Hồng Tụ! Công tử nhất định phải tin Hồng Tụ…
Bạch Y Thần chán nản lắc đầu, dù rằng tính tình Dạ Đông Tuyết đôi khi kỳ lạ, nhiều lần gây chuyện nhưng hắn vẫn không cách nào tin Dạ Đông Tuyết âm hiểm hãm hại người khác.
Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Y Thần, Hồng Tụ biết rằng hắn không tin nàng, Hồng Tụ chất vấn:
- Công tử thích Dạ Đông Tuyết đúng không? Ngài thích ả tiện nhân đó nên mới không tin Hồng Tụ?
Bạch Y Thần sắc mặt sa sầm, nghiêm khắc nói:
- Dù ngươi không thích nàng cũng không nên hành động như vậy, Đông Tuyết dù sao cũng là chủ tử của ngươi, thái độ của ngươi như vậy là thế nào? Ta đã nói rồi, ta sẽ nói với gia chủ cho ngươi về quê sinh sống. Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta.
Hồng Tụ choáng váng, nàng không tin Bạch Y Thần lại tuyệt tình với nàng như vậy. Tại sao? Tại sao hắn không tin nàng? Tại sao hắn cứ bảo vệ Dạ Đông Tuyết?
Hồng Tụ lúc này cúi gầm mặt nên Bạch Y Thần không thấy được gương mặt đang vặn vẹo vì thù hận của nàng ta.
- Công tử… ngài không tin ta? Ta sẽ cho ngài thấy… ta sẽ cho ngài thấy bộ mặt thật của Dạ Đông Tuyết. Rồi ngài sẽ hối hận!
Hồng Tụ ngước mặt lên nhìn Bạch Y Thần mà gào thét. Bạch Y Thần bị hù dọa không nhẹ. Giờ trông Hồng Tụ chẳng khác gì ác quỷ hiện về báo oán. Đến lúc hắn định thần lại thì Hồng Tụ đã bỏ đi rồi, Bạch Y Thần cảm thấy không tốt, lớn tiếng gọi người:
- Người đâu! Người đâu!
Mấy gia nhân bên ngoài hối hả chạy đến, Bạch Y Thần chạy ra ngoài ra lệnh:
- Mau bắt Hồng Tụ lại! Mau bắt Hồng Tụ lại!
Mấy tên gia nhân mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy sắc mặt Bạch Y Thần như vậy thì biết có chuyện không hay, nên liền chia nhau đi tìm Hồng Tụ.
Nhưng những người đó có tìm hết mọi ngóc ngách trong Trúc Lâm Viện cũng không thể phát hiện Hồng Tụ, bởi vì, nàng ta bây giờ đã đến biệt viện của Dạ Đông Tuyết.
…
Dạ Đông Tuyết đang ngồi trong nhà, vì nàng không thấy đường nên chẳng phân biệt ngày đêm, trong nhà không thắp một ngọn đèn nào.
Đột ngột, cánh cửa bị đẩy vào, có tiếng người kêu gào:
- Dạ Đông Tuyết, ngươi ra đây!
Dạ Đông Tuyết nhíu mày, là Hồng Tụ, nàng ta được thả ra rồi sao? Hay là trốn ra đây? Dạ Đông Tuyết giữ im lặng, núp vào trong một góc. Nếu Hồng Tụ trốn khỏi nhà cũi thì nhất định sẽ bị phát giác, đến lúc đó sẽ có người truy lùng. Chỉ cần cầm cự được đến lúc đó, nàng sẽ được cứu.
Hồng Tụ đứng trước căn phòng tối om, đưa mắt nhìn vào.
- Dạ Đông Tuyết, ta biết ngươi đã ở đây. Đừng trốn nữa, mau ra đi!
Vẫn không có tiếng trả lời, Hồng Tụ bước vào bên trong. Hai mắt vẫn chưa thích nghi được với bóng tối, Hồng Tụ hết vấp đến cái này đến vấp tới cái kia. Bị cái bàn giữa phòng cản trở, nàng ta điên tiết hất tung lên làm nó đập xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Cái bàn đó rơi cách Dạ Đông Tuyết chỉ vài bước chân, bị mảnh vụn của nó văng trúng, Dạ Đông Tuyết cũng không dám lên tiếng rên.
Mò mẫn mãi vẫn không bắt được Dạ Đông Tuyết, Hồng Tụ càng điên loạn, hai tay quơ quào càng dữ dội. Bất ngờ, Hồng Tụ quơ trúng hai tảng đá, là đá đánh lửa.
Năm hai viên đá trong tay, Hồng Tụ bật cười ghê gợn.
- Ha ha ha…
Nghe tiếng cười của Hồng Tụ, Dạ Đông Tuyết có linh cảm không lành.
Cạch cạch cạch
Một chuỗi âm thanh khác vang lên, lúc xác định đó là âm thanh gì, Dạ Đông Tuyết biến sắc.
Mỗi lần hai viên đá đập nhau thì có nhiều tia lửa nhỏ lóe ra, nhờ vào ánh sáng le lói đó mà Hồng Tụ nhìn thấy những thứ trong phòng.
Cạch cạch cạch…
Cuối cùng, nàng ta cũng chỉa về hướng Dạ Đông Tuyết đang trốn. Vị trí của Dạ Đông Tuyết đã bị phát hiện, Hồng Tụ cười cay nghiệt, chậm rãi đập hai viên đá đánh lửa vào nhau nhiều lần. Ánh sáng le lói hắt lên gương mặt trắng bệt của Dạ Đông Tuyết.
Cạch cạch