– Tang Ly, đã lâu không gặp!
Tang Ly hít thở không thông, bật ho khù khụ rồi nôn ra một ngụm máu.
Tang Ly ngẩng đầu lên nhìn Vân Xuyên, sự đau khổ, dày vò đã biến mất, chỉ còn lại nghi ngờ, phòng bị.
– Rốt cuộc bà muốn gì?
Vân Xuyên khẽ cười.
– Tang Ly, mẫu tử chúng ta khó khăn mới gặp lại nhau, tại sao ngươi lại cư xử xa lạ như vậy.
Tang Ly gắt gỏng:
– Đừng giả thần giả quỷ nữa, hãy nói ý định của bà đi!
Thuyết phục mãi không được, Vân Xuyên thu lại nụ cười, liếc nhìn Tang Ly.
– Ta đã xuống nước như vậy mà ngươi vẫn giữ thái độ đối địch như vậy sao?
Tang Ly vẫn không buông lõng cảnh giác.
– Thôi được rồi! Nếu ngươi đã muốn tuyệt tình, đừng trách ta tuyệt nghĩa. Tang Ly, ngươi muốn mang nàng ta rời khỏi đi chỉ có thể chấp nhận ta một điều kiện.
– Bà muốn cái gì?
Vân Xuyên cười cười nhìn Tang Ly.
– Điều kiện của ta rất đơn giản…
…
Trong ngày hôm đó, Tang Ly đưa Nguyệt Vô Thường rời khỏi sơn động, Vân Xuyên còn hào phóng cho Tang Ly một chiếc xe ngựa. Bởi vì, Nguyệt Vô Thường bị thương nặng chưa tỉnh nên Tang Ly cũng không từ chối mà nhận luôn chiếc xe ngựa đó.
Chiếc xe ngựa ì ạch cất bước rời khỏi sơn cốc.
Sau đó, Tang Ly không đưa Nguyệt Vô Thường về Trấn vương phủ mà mang nàng đến một căn nhà riêng ở ngoại ô, rồi cho người mời đại phu đến.
Đại phu nói:
– Vị cô nương này bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, nhưng nàng sớm đã được chữa trị thích đáng, vết thương đã không còn nguy hiểm, nàng sẽ sớm tỉnh lại thôi. Để ta bốc thêm vài thang thuốc bồi bổ cho nàng.
Tang Ly vẫn ngồi thẫn thờ nhìn Nguyệt Vô Thường, để cho lão nô bộc đưa tiễn đại phu.
– Công tử, vết thương của người… không cần đại phu khám thật sao?
Căn nhà này là do Tang Ly thuận tay mua lại, thường ngày chỉ có Lý lão bá trông coi, lão cũng không biết thân phận thật sự của Tang Ly.
– Lý lão bá.
– Có lão nô.
Tang Ly vẫn không rời mắt khỏi Nguyệt Vô Thường, dặn dò:
– Sau này nhờ lão lo cho Vô Thường.
Lý lão bá ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tang Ly. Tang Ly đưa tay vuốt lại mái tóc cho Nguyệt Vô Thường, như muốn khắc ghi lại hình ảnh của Nguyệt Vô Thường vào tâm trí, giọng nói của hắn càng lúc càng xa xăm.
– Nàng là người không biết quan tâm đến bản thân mình, nếu không để mắt đến nàng, nàng sẽ làm tổn thương mình. Nàng thông minh nhưng cũng rất ngu ngốc, nàng nhu thuận nhưng cũng rất cố chấp. Nàng không biết cách ăn nói, không thích giả tạo, cũng chẳng thân cận người khác nên người ta cũng chẳng thích nàng. Tâm địa của nàng không xấu, thậm chí còn mềm lòng, dù là kẻ thù của mình, nàng cũng chừa cho hắn một con đường sống… Nàng nói thế gian này thật buồn chán nhưng nàng lại là người biết cách tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống này. Trước kia, khi còn là trẻ nhỏ vô tri, nàng rất hay cười, đến khi thời cuộc biến đổi, nàng không còn cười thật lòng nữa. Bây giờ, nàng cũng hiếm khi nở nụ cười, nhưng ta biết, trái tim nàng đã thanh thản hơn rất nhiều, đã vui hơn rất nhiều…
Vô Thường, thế gian luôn biến đổi! Trước kia, chưa có ta xuất hiện, nàng đã nở nụ cười thật ngây thơ. Khi có ta, nàng cũng đã cười. Sau này… nàng vẫn có thể hạnh phúc chứ?
—————–
– Cuối cùng, ngươi cũng biết quay trở lại à?
Nam Long Châu nâng khóe môi, nhìn Tang Ly trêu chọc.
Tang Ly không có hứng thú với trò đùa của Nam Long Châu, gương mặt hắn vẫn lạnh tanh.
– Ta có tin báo!
Nam Long Châu nghe thấy liền chú tâm lắng nghe.
– Vân… Vân Xuyên đã đến tìm ta!
Nam Long Châu nheo nheo mắt, hỏi:
– Bà ta tới tìm ngươi làm gì?
– Bà ta muốn ta đi cùng!
Nam Long Châu im lặng, quan sát từng thay đổi nhỏ của Tang Ly, thận trọng dò xét:
– Ngươi… đồng ý?
Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng khi nghe thấy câu này, trái tim Tang Ly vẫn chậm đi một nhịp, khó khăn thừa nhận:
– Phải.
Nam Long Châu sau phút bất ngờ, gập mạnh cây quạt trong tay, hào hứng hô:
– Tốt lắm! Ta còn đang đau đầu nghĩ cách làm sao để ngươi và Vân Xuyên liên hệ với nhau, nay bà ta đã tự tìm tới thì ngươi cứ tận dụng cơ hội đi!
Tang Ly đưa mắt nhìn Nam Long Châu, hóa ra, từ trước, Nam Long Châu đã có ý định dùng hắn để tiếp cận Vân Xuyên. Dù đã đoán được, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy thất vọng như vậy?
Nam Long Châu vẫn không dừng lại, tiếp tục suy đoán:
– Tang Ly, vì lý do gì ngươi dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của Vân Xuyên như vậy? Là Nguyệt Vô Thường sao?
Hai nắm tay Tang Ly nắm chặt lại, kiên quyết nói:
– Nam Long Châu, Vô Thường không liên can đến chuyện này. Ngươi đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng Vô Thường.
Nam Long Châu không để bụng thái độ bất kính của Tang Ly, cười cười nói:
– Ta chỉ là thuận miệng thôi mà, “tiểu… Trấn vương”.
Kiểu châm chọc này của Nam Long Châu chính là cái mà Tang Ly chán ghét nhất.
Nam Long Châu một lần nữa thay đổi biểu cảm, nghiêm túc hỏi:
– Ngươi hẹn với bà ta khi nào?
– Hôm nay bà ta sẽ tự đến.
Trong sơn động, Tang Ly đã hẹn với Vân Xuyên là ba ngày, hôm nay chính là thời hạn cuối.
Nam Long Châu có vẻ bất ngờ với đáp án của Tang Ly.
– Trấn vương phủ sao? Ta phải nói là bà ta tự tin với khả năng của mình hay là… tin tưởng ngươi sẽ không phản bội bà ta đây?
——————–
Nhiều ngày nay, Nguyệt Vô Thường vẫn nằm mê man bất tỉnh, ý thức nàng mơ hồ lúc có lúc không. Và nàng đã có một giấc mơ…
Trong giấc mơ đó, nàng thấy Tang Ly đã khóc, nước mắt của hắn rơi xuống mặt nàng, nàng cảm nhận được hắn đang rất đau khổ.
“Thường Thường, ta phải làm sao đây…”
“… tại sao bà ta lại giết phụ thân của ta?”
Nàng muốn đưa tay lau những giọt nước mắt của hắn, nhưng nàng lại không thể cử động. Nàng muốn an ủi hắn, nhưng nàng lại không thể lên tiếng được.
Đừng khóc…
“… tại sao kẻ thù của ta lại là mẫu thân của mình…”
Đừng khóc… Tang Ly…
Tang Ly…
“Vô Thường, ta xin lỗi, ta đã hứa ở bên cạnh nàng mãi mãi, nhưng rất tiếc… ta không thể…”
“Vô Thường, khi tỉnh dậy, hãy quên ta đi, tiếp tục một cuộc sống bình dị, được không…”
“Vô Thường, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an…”
Tang Ly…
Đừng đi!
Đừng đi…