Liễu Thanh Chi vén màn xe ngựa, liếc mắt nhìn lên xe ngựa đằng trước, thấy Tang Ly đang đỡ Nguyệt Vô Thường xuống xe thì hừng hực căm tức. Liễu vương phi liếc nhìn Liễu Thanh Chi một cái, trách mắng:
– Thu lại tầm mắt của ngươi ngay!
Tiểu thư khuê các nào lại mang lòng dạ ghen tị nhỏ nhen như vậy chứ, dù có cũng phải giữ kín trong lòng, không được để người ta nhìn thấy.
Liễu Thanh Chi bất mãn, hai mắt đỏ au nhìn Liễu vương phi chất vấn:
– Nàng ta là ai chứ? Nàng lấy tư cách gì để xuất hiện ở đây? Biểu ca ở cùng một người thân phận bất minh như vậy, cô cô không sợ sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của vương phủ sao…
Liễu vương phi quăng cho Liễu Thanh Chi một cái nhìn sắc lạnh, Liễu Thanh Chi sợ hãi ngậm miệng lại.
– Nàng ta không có tư cách? Vậy ngươi lấy tư cách gì? Ta nói ngươi biết, chỉ cần Tang Ly thích, nàng ta sẽ có tư cách đứng ở đây!
Liễu Thanh Chi không phục, muốn cãi lại.
– Cô cô…
– Liễu Thanh Chi, ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi còn muốn thực hiện mong ước của mình thì thu lại thái độ của ngươi ngay! Vừa nông cạn, vừa ghen tuông như vậy là phong thái của một vị vương phi sao? Đến cả một bình dân cũng không muốn thê tử của mình là người như vậy.
Liễu Thanh Chi bị trách cứ nặng nề uất ức đến rơi nước mắt, nàng cắn chặt môi, xiết chặt khăn tay. Nàng không nghĩ Liễu vương phi lại vì một người ngoài mà nói nàng như vậy, nàng nghĩ rằng Liễu vương phi sẽ bênh vực nàng, cả biểu ca nữa, hắn vì một dân nữ bất minh, không tiền tài, không thế lực mà tránh né nàng, ruồng rẫy nàng… Phụ mẫu của nàng cũng vậy, từ đầu đã không muốn gả nàng cho biểu ca, viện đủ mọi lý do để nàng từ bỏ tâm ý. Tại sao không một ai nghĩ đến tâm tình của nàng? Nàng từ nhỏ đã rất rất thích biểu ca…
Liễu Thanh Chi nuốt nước mắt nói:
– Cô cô, Chi Nhi biết sai rồi. Chi Nhi sẽ thay đổi… cô cô đừng giận Chi Nhi…
Liễu vương phi lười nói:
– Ta nghe câu này nhiều lần rồi. Tự bản thân ngươi tự lo liệu đi!
Liễu vương phi lướt qua Liễu Thanh Chi bước xuống xe ngựa, bỏ mặc Liễu Thanh Chi ở lại trong xe một mình.
Hai tay dưới áo Liễu Thanh Chi xiết chặt chịu đựng. Nếu như Liễu vương phi không muốn giúp nàng nữa thì nàng sẽ tự mình làm, nàng tuyệt đối không buông tay, chỉ có nàng mới là người xứng đáng đứng bên cạnh biểu ca.
Ánh mắt Liễu Thanh Chi toát lên sự cay nghiệt.
Liễu Thanh Chi nhắm chặt mắt, khi mở ra, toàn bộ thù hận đã biến mất, chỉ còn lại một sự trong trẻo, ngây thơ như cũ.
Nàng bước xuống xe ngựa, cười gọi:
– Biểu ca, chờ Chi Nhi với…
Sau đó, trình tự bái tế được diễn ra như thường, không có gì trở ngại…
Đến trưa, mọi người được chỉ dẫn đến chỗ nghỉ ngơi dành cho khách. Bởi vì đây là nơi thanh tịnh nên nam nữ bị phân phòng nghỉ, Tang Ly không tình nguyện cũng phải tách khỏi Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường đang ở trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, không đợi nàng đáp cánh cửa đã được mở vào.
– Nguyệt tỷ tỷ.
Liễu Thanh Chi cười tinh nghịch với Nguyệt Vô Thường, Nguyệt Vô Thường chỉ đưa mắt nhìn nàng một cái rồi mặc nàng tùy ý.
Liễu Thanh Chi giọng điệu nũng nịu lôi kéo:
– Nguyệt tỷ tỷ, hiếm khi mới đến nơi này, tỷ có muốn đi dạo cùng Chi Nhi không? Quang Chiếu Tự nổi tiếng có cảnh đẹp đấy…
Nguyệt Vô Thường đặt tách trà xuống, nhìn Liễu Thanh Chi nhàn nhạt nói:
– Không hứng thú.
Hôm nay, từ sớm tinh mơ đã phải thức dậy và liên tục di chuyển đã quá mệt đối với sự lười biếng đã thành thói quen của Nguyệt Vô Thường. Chưa kể đến, nếu đi dạo cùng Tang Ly, nàng còn cảm thấy vui vẻ, còn đối phương là Liễu Thanh Chi thì miễn đi, nàng không thích tự hành hạ mình như vậy đâu.
Liễu Thanh Chi như bị tổn thương, rưng rưng nói:
– Nguyệt tỷ tỷ… có phải… tỷ không thích Chi Nhi không…
“Khóc cũng phải có kỹ thuật, nếu bù lu bù loa nước mắt nước mũi đầy mặt thì ai thích cho được. Khóc cũng phải đẹp! Điệu bộ như thế nào, bao nhiêu giọt nước mắt, đưa tay lau nước mắt ra sao cũng phải học!”
Nhìn Liễu Thanh Chi, trong đầu Nguyệt Vô Thường nẩy ra ý nghĩ như vậy.
Đáng tiếc cho Liễu Thanh Chi, nếu như người đứng trước mặt nàng là nam nhân, có thể tìm kiếm sự đồng cảm, gợi lên tâm lý muốn che chở… nhưng đáng tiếc nàng ta lại giở trò khóc trước mặt Nguyệt Vô Thường.
– Ta không ghét ngươi…
Nguyệt Vô Thường không lạnh không nhạt nói. Nghe câu nói của Nguyệt Vô Thường, Liễu Thanh Chi khẽ an tâm, chỉ cần hòa hảo với Nguyệt Vô Thường, nàng sẽ có ấn tượng tốt và nhiều cơ hội tiếp cận Tang Ly hơn.
– … nhưng ta cũng chẳng thích ngươi.
Liễu Thanh Chi chưa kịp mừng, đã bị Nguyệt Vô Thường dội cho gáo nước lạnh.
– Nguyệt tỷ tỷ…
– Ngươi không cần phí nước mắt ở đây đâu, ta chẳng phải nam nhân.
Liễu Thanh Chi nghe câu nói của Nguyệt Vô Thường vừa tức vừa thẹn, Nguyệt Vô Thường đang ám chỉ nàng quyến rũ nam nhân?
– Liễu Thanh Chi, ta biết ngươi có ý với Tang Ly, nếu như hắn cũng có ý với ngươi, ta chẳng có ý kiến gì, nhưng ngươi tuyệt đối đừng lấy ta trở thành cầu nối cho ngươi và Tang Ly.
Nguyệt Vô Thường thẳng thắng nói. Liễu Thanh Chi lúc này tức tới đỏ mặt, chỉ tay vào Nguyệt Vô Thường cả buổi chẳng nói nổi câu nào.
– Ngươi… ngươi…
– Ngươi… ngươi đừng nghĩ có sự sủng ái của biểu ca mà ngươi có quyền phỉ báng ta như vậy. Ta đường đường là thiên kim phủ thượng thư, là cháu gái của Liễu vương phi, ta cấp cho ngươi mấy phần mặt mũi là vì nể mặt biểu ca, ngươi lấy tư cách gì ăn nói với ta như vậy…
Nguyệt Vô Thường để cho Liễu Thanh Chi nói đến mệt, tự mình rót thêm một ly trà nhấm nháp. Liễu Thanh Chi mắng một lúc lâu, cả mặt đỏ bừng, cảm thấy hít thở không thông mới miễn cường dừng lại, ngực phập phồng hỗn hển.
– Đã nói xong?
Nguyệt Vô Thường lên tiếng hỏi. Liễu Thanh Chi trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thường, bao nhiêu lời cảnh cáo của Liễu vương phi nào có còn nhớ.
Nguyệt Vô Thường đặt ly trà xuống, nhìn thẳng Liễu Thanh Chi, lúc này, không còn sự lười biếng thường ngày nữa, đôi mắt nàng sáng quắc, tinh tường, một áp lực vô hình đè nặng Liễu Thanh Chi.
Liễu Thanh Chi không nghĩ tới Nguyệt Vô Thường lại có bộ mặt khác biệt như vậy, trong thoáng chốc đã bị sự uy áp tỏa ra từ Nguyệt Vô Thường làm hoảng sợ mà lùi bước, nhưng trong tích tắc liền lấy lại tinh thần, đối mặt với Nguyệt Vô Thường.
– Liễu tiểu thư, ta không cần biết ngươi là tiểu thư phủ thượng thư hay là tiểu thư thừa tướng, tể tướng gì, điều đó không liên quan đến ta, ta cũng chẳng quan tâm. Ngươi muốn dựa vào thế lực của phụ thân, gia tộc mình đến uy hiếp ta thì ngươi đã sai, ta không sợ và cũng không ngần ngại đối đầu. Nếu không tin, ngươi có thể thử, chỉ là… những thế lực mà ngươi nói có vì ngươi mà xuất đầu lộ diện hay không thì chưa biết được. Còn nữa, ta đã từng nói một lần, ta lặp lại lần nữa, ta dựa cái gì để được ở đây? Ta dựa vào chính ta!
Liễu Thanh Chi á khẩu, mặt hết xanh lại đỏ rồi đen, luân phiên đổi màu như vậy.
Cuối cùng, Liễu Thanh Chi cũng không kèm được nước mắt, uất nghẹn quát:
– Nguyệt Vô Thường, ngươi đừng tự huyễn hoặc. Một ngày biểu ca chưa cưới ngươi về, ngươi vẫn không là gì cả…
Nói rồi cũng không chờ Nguyệt Vô Thường đáp lời, Liễu Thanh Chi đã bỏ chạy khỏi phòng.
Nguyệt Vô Thường khẽ lắc đầu.
– Chỉ là một tiểu cô nương được bao bọc trong chăn ấm nệm êm, sự đời chưa từng trãi…
Có thể nàng có nhiều chiêu trò, nhưng tâm tính vẫn còn non nớt, nếu so với cả Dạ Kim Lan, nàng cũng không độc bằng.
…
“Khi dùng nước mắt đối phó với nữ nhân, “đẹp” đôi khi không có tác dụng, phải “xấu” mới được, phải khóc bù lu bù loa để bản thân mình xấu hơn đối phương, thê thảm hơn đối phương, mới có thể khiến đối phương mủi lòng được.”
Đột nhiên, Nguyệt Vô Thường nẩy ra ý nghĩ kỳ quặc đó.
Chỉ là, người đó tuyệt không phải thuộc dạng cứng mềm đều không chịu như Nguyệt Vô Thường…
Thật phiền!