– Có đúng là Tang Ly đã bị người của Thiên Thái Giáo bắt đi rồi không?
Kẻ vừa quát lên chính là Kiếm lão.
Thương thần y liền lên tiếng nói:
– Kiếm lão, đó là kế hoạch của thái tử và tiểu vương gia.
Kiếm lão vẫn không hài lòng với đáp án đó, tiếp tục nói:
– Hắn là kế nhiệm Trấn vương, kẻ thù không đội trời chung với Thiên Thái Giáo. Để hắn vào Thiên Thái Giáo có khác gì dâng mạng…
Nam Long Châu và Thương thần y thở dài trong lòng. Thân thế thật sự của Tang Ly đến giờ cũng không mấy người biết rõ, việc mẫu thân hắn là người của Thiên Thái Giáo lại càng là cấm kỵ, cả Kiếm lão, kẻ thân cận bao nhiêu năm qua cũng không hề hay biết. Với tính khí của lão, nếu để lão biết được, không biết lão sẽ làm ra những chuyện gì.
– Kiếm lão, đây là việc đã được sự đồng ý của Tang Ly. Hắn sẽ chịu trách nhiệm chỉ điểm vị trí của tổng đàn Thiên Thái Giáo. Còn về nguyên do trong đó, không thể tiết lộ.
Kiếm lão vẫn hung hăng thêm một lúc nữa mới hậm hực chịu gác vấn đề này lại.
Cuộc họp vừa kết thúc, thị vệ dâng lên cho Nam Long Châu một mảnh ngọc bội. Nam Long Châu nhìn mảnh ngọc bội này liền nhíu mày, đây là mảnh ngọc đại diện cho thân phận của Trấn vương, người bây giờ dùng mảnh ngọc bội này đến yêu cầu gặp hắn cũng chỉ có thể là một người…
Trong thư phòng, Nguyệt Vô Thường biểu tình lạnh lùng đối diện với Nam Long Châu và Thương thần y.
Thương thần y là người đầu tiên lên tiếng:
– Nguyệt cô nương, vết thương như thế nào rồi? Có cần ta xem lại không?
Nguyệt Vô Thường lạnh nhạt nói:
– Không cần ngươi quan tâm.
Nam Long Châu trong lòng khẽ cười, lần đầu tiên gặp Nguyệt Vô Thường, khi biết được thân phận thái tử của hắn, nàng vẫn chỉ nhàn nhạt quan sát, không có chút kinh hỷ hay ngạc nhiên gì, như thể không đặt địa vị thái tử của hắn vào trong mắt. Bởi vì thái độ nàng như vậy nên mới gây hứng thú với hắn, làm hắn nhớ tới nàng.
Sau đó, hắn không có cơ hội gặp nàng nữa, Tang Ly bảo bọc nàng quá kỹ, còn nàng thì nhu thuận với sự bảo bọc của Tang Ly, nên Nam Long Châu mới bớt thú vị, nghĩ nàng cũng như những nữ nhân khác, chỉ là đặc biệt hơn một chút, nên hắn cũng không quan tâm tới nữa.
Thật không ngờ, hôm nay, nàng dám tới tìm hắn, lại còn mang bộ mặt như hắn thiếu nợ nàng mười năm không chịu trả như vậy.
– Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp.
Nam Long Châu nở nụ cười sáng chói với Nguyệt Vô Thường. Nếu là một nữ nhân khác gặp người tuấn tú như Nam Long Châu lại niềm nở với mình như vậy, nàng ta có thể sẽ vô cùng cảm động, đáng tiếc, người trước mặt hắn lại là Nguyệt Vô Thường.
– Không cần vờ vịt! Ta đến đây là có mấy vấn đề muốn làm rõ!
Nụ cười của Nam Long Châu bị câu nói của Nguyệt Vô Thường làm cho cứng đờ.
Nguyệt Vô Thường trừng mắt nhìn Nam Long Châu và Thương thần y, chất vấn:
– Các người cố tình để cho Thiên Thái Giáo bắt Tang Ly đi?
Nam Long Châu thôi đùa giỡn, nghiêm túc nói:
– Nguyệt cô nương, đây là việc chính sự, không phải việc nàng có thể hỏi.
Nguyệt Vô Thường dõng dạc đáp:
– Ta không hỏi chính sự, ta đang đòi công bằng cho Tang Ly.
Không khí trong phòng trùng xuống.
– Các ngươi đã cố ý để họ đưa Tang Ly đi, vậy mà lại làm hắn bị thương?
Nguyệt Vô Thường lúc này đã nổi giận thật sự.
Nam Long Châu vẫn bình thản như cũ, chỉ có Thương thần y cau mày. Việc Tang Ly bị thương nặng là điều ngoài ý muốn, không ai dự tính được.
– Các ngươi nghĩ bởi vì mẫu thân hắn là người của Thiên Thái Giáo nên hắn ở Thiên Thái Giáo sẽ được an toàn sao? Mẫu thân của hắn sẽ bảo vệ hắn ư? Những kẻ khác ở Thiên Thái Giáo sẽ không làm hại hắn?
Lần này Nam Long Châu nheo mắt nhìn Nguyệt Vô Thường, Thương thần y cũng rất bất ngờ trước lời nói của Nguyệt Vô Thường.
– Thật không ngờ… Tang Ly lại để cho nàng biết được thân thế của hắn.
Điều đó có thể thấy Tang Ly quả thật rất tin tưởng Nguyệt Vô Thường, nhưng như vậy thì sao, Tang Ly tin tưởng không có nghĩa Nam Long Châu có thể tin tưởng. Nếu như, tin này bị truyền ra ngoài…
Nguyệt Vô Thường nhìn Nam Long Châu thách thức:
– Ngươi muốn giết ta để bịt miệng sao?
Nam Long Châu không đáp.
– Việc mẫu thân của Tang Ly là người của Thiên Thái Giáo không thể để lộ ra ngoài, vậy còn Tang Ly? Các ngươi định xử trí hắn như thế nào? Làm cách nào để bảo toàn bí mật ảnh hưởng đến thanh danh của Trấn vương? Có phải hay không… dù kết quả của trận chiến này như thế nào, Tang Ly cũng phải biến mất?
Nam Long Châu trầm mặc, không thể ngờ được chỉ một vài thông tin mà Nguyệt Vô Thường có thể suy diễn ra toàn bộ câu chuyện.
Thương thần y cảm nhận được sát ý của Nam Long Châu, liền lên tiếng quở trách Nguyệt Vô Thường:
– Im miệng! Đây không phải là nơi để một nữ nhi như ngươi có thể nói mò.
Nguyệt Vô Thường không sợ hãi, cứ trừng mắt nhìn Nam Long Châu.
– Nói ta biết… vì lý do gì Tang Ly lại chấp nhận yêu cầu của các ngươi?
Nam Long Châu chưa từng rời mắt khỏi Nguyệt Vô Thường, nên khi nàng nói ra câu này, hắn có thể thấy được trong ánh mắt nàng hiện ra sự thống khổ.
Thương thần y không muốn nói tới vấn đề này, liền gắt:
– Ngươi lấy thân phận gì lại dám chất vấn thái tử điện hạ? Tang Ly làm tất cả những chuyện này là vì đại nghĩa. Đại nghĩa! Ngươi còn không mau lui ra!
Nguyệt Vô Thường không nghe những lời của Thương thần y, vẫn cố chấp nhìn Nam Long Châu chờ đợi.
– Bởi vì nàng!
Cuối cùng, Nam Long Châu vẫn lên tiếng nói.
Chỉ ba chữ thôi nhưng như mũi dao cứa vào trái tim Nguyệt Vô Thường. Quả nhiên…
Thương thần y kinh ngạc nhìn Nam Long Châu, không phải hắn đã hứa sẽ không nói ra hay sao?
– Hắn dùng để đổi lấy thời gian ở lại bên cạnh nàng.
Quả nhiên là vậy!
Nàng quả thật rất ngốc, hắn mang trên người trọng trách nặng nề như vậy, liên hệ lớn như vậy làm sao lại còn nhàn rỗi ở bên cạnh bao nhiêu năm qua.
Hóa ra… hóa ra… hắn rất là ngốc!
– Hãy để ta đi cùng các người!
Thương thần y quát:
– Ngươi nói cái gì ngươi có biết không?
– Ta đã biết bí mật trong cuộc chiến này, để ta đi, các người sẽ không an tâm! Vậy hãy để ta đi cùng!
Nam Long Châu nói:
– Nàng không sợ ta sẽ giết nàng sao?
– Ngươi sẽ không! Ngươi sẽ không giết ta!
– Vì sao nàng tin chắc như vậy?
– Bởi vì ngươi cảm thấy áy náy với Tang Ly!
Nam Long Châu không trả lời.
– Bởi vậy, ngươi mới chấp nhận những điều kiện vô lý như vậy của hắn.
Nam Long Châu hỏi lần nữa:
– Dù biết trước kết quả của hắn, nàng vẫn không đổi ý?
Nguyệt Vô Thường dõng dạc nói:
– Vậy ta cùng chết với hắn là được! Không phải ngươi muốn như vậy nên mới tiết lộ bí mật lời hẹn của ngươi và Tang Ly cho ta biết hay sao? Ngươi muốn ta phải đau khổ, dằng dặc, muốn ta không thể bỏ lại Tang Ly!
Nam Long Châu lại không đáp, sự im lặng của hắn như là đồng ý với lời nói của Nguyệt Vô Thường.