Hôm nay, Tang Ly được Nam Long Châu mời đến làm khách.
Nam Long Châu ngồi ở ghế trên nhàn nhã thưởng thức trà, còn Tang Ly ngồi bên dưới, hoàn toàn im bật.
Nam Long Châu nhìn sắc mặt khó coi của Tang Ly, mở miệng nói:
– Ở chỗ bổn cung chẳng khiến tiểu vương gia vui vẻ sao?
Tang Ly chẳng thèm đáp.
Nam Long Châu cảm thán:
– Xem ra, chỉ có ở cạnh Nguyệt cô nương, tiểu vương gia mới nở được nụ cười.
Nghe Nam Long Châu nhắc đến Nguyệt Vô Thường, Tang Ly liền quăng cho hắn ánh mắt sắc lẹm.
Nam Long Châu cười cười không ý kiến.
Không khí trầm lắng, không ai nói một lời. Cuối cùng, Nam Long Châu vẫn là người lên tiếng:
– Ngươi có biết tung tích của Vân Xuyên?
Tang Ly khẽ cau mày, nghiêm túc nhìn Nam Long Châu.
– Bà ta đã xuất hiện ở kinh thành!
Bàn tay dưới áo của Tang Ly khẽ xiết chặt. Quả nhiên, quả nhiên người tấn công Nguyệt Vô Thường chính là bà ta!
Nam Long Châu lên tiếng dò hỏi:
– Ngươi có đoán được bà ta đến kinh thành để làm gì không?
Tang Ly lạnh lẽo nói:
– Ta không phải bà ta! Làm sao biết được!
Nam Long Châu nhếch mép cười.
– Lấy quan hệ giữa ngươi và bà ta, bà ta có thể sẽ đến tìm ngươi…
Sắc mặt Tang Ly càng thăng trầm.
Nam Long Châu híp mắt nhìn Tang Ly, vừa đề nghị vừa ra lệnh:
– … nếu bà ta thật sự tới tìm ngươi, hãy thuận theo ý bà ta!
Nhìn Tang Ly khốn khổ suy nghĩ, Nam Long Châu nhẹ giọng nói:
– Tang Ly, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được vị trí sào huyệt của chúng…
Tang Ly trầm ngâm chốc lát sau đó đứng dậy đi thẳng ra cửa, buông lại câu nói:
– Nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ!
Nam Long Châu nói thêm:
– À, ngươi không có gì bận rộn thì thỉnh thoảng cũng nên đến thăm phụ hoàng chứ. Người trong thiên hạ sẽ để tâm đến mối quan hệ giữa Trấn vương và hoàng tộc đấy.
Tang Ly đứng yên tại chỗ, nói:
– Ông ta muốn gặp ta sao?
Nam Long Châu bâng quơ:
– Đương nhiên! Dù sao ngươi chính là “Trấn Vương” mà.
Tang Ly hầm hầm đi tiếp. Nam Long Châu vẫn chưa buông tha.
– Còn nữa, lần sau có dịp thì mang cả Nguyệt cô nương theo. Vẫn chưa có dịp gặp lại, thật đáng tiếc…
Tang Ly lặp tức quay lại, trừng mắt nhìn Nam Long Châu cảnh cáo:
– Ngươi tuyệt đối dẹp cái suy nghĩ đó đi! Đừng đặt chủ ý lên nàng!
Nam Long Châu mặc cho bị đe dọa, vẫn thản nhiên như thường. Cảm thấy so đo với hắn chẳng có ích lợi gì, Tang Ly quyết định bỏ đi, lần này là đi thật.
Sau khi Tang Ly rời khỏi, tì nữ tên gọi Thi Nhi bước tới thưa:
– Thái độ của vị tiểu vương gia này thật phạm thượng.
Nam Long Châu cười cười, xoa xoa tay Thi Nhi, dạy bảo:
– Thi Nhi, nếu muốn dùng người, không thể so đo từng chút một.
Thi Nhi bị Nam Long Châu đụng chạm, mặt khẽ đỏ, vẫn thắc mắc:
– Nhưng có thể tin tưởng vị tiểu vương gia này không? Thi Nhi cảm thấy hắn không đáng tin lắm…
– Tin! Có thể tin chứ! Hắn nhất định sẽ làm theo ý ta! Chỉ là điều nàng lo lắng cũng không sai… hắn đúng là một con ngựa chứng khó thuần phục…
Thi Nhi sợ hãi nói:
– Thái tử, nếu vậy…
Nam Long Châu trấn an:
– Nàng yên tâm. Ta đã nắm được điểm yếu của hắn. Sẽ không sợ hắn làm phản đâu!
Đôi mắt phượng của Nam Long Châu soẹt qua tia mưu tính.
…
Trên đường rời khỏi cung, Tang Ly tình cờ chạm mặt Bạch Y Thần ở hoa viên.
Hai người đứng đối diện với nhau, thận trọng quan sát đối phương, đến từng cử động nhỏ nhất.
Đây là lần đầu tiên Bạch Y Thần chân chính đối mặt với Tang Ly. Hắn là người kế thừa tước vị và danh hiệu của Trấn Vương từ khi mới hơn mười tuổi, trở thành vị vương gia nhỏ tuổi nhất trong lịch sử của Nam Thiên Quốc. Vì muốn trả mối thù của phụ vương, hắn chịu thương chịu khó tầm sư học đạo, trở thành một thân bản lãnh. Nhưng danh tiếng của hắn cũng không tốt, ai nấy đều nói tính khí của hắn thất thường, làm việc tùy tiện, thường xuyên biến mất không tung tích…
Thật chẳng ngờ được, vị tiểu vương gia thần bí ấy lại là người đứng phía sau trợ lực của Dạ Đông Tuyết. Rốt cuộc mối quan hệ giữa hắn và Dạ Đông Tuyết là gì? Hai người từ lúc nào thì quen biết…
Tang Ly lạnh giọng chất vấn:
– Ngươi ở đây chờ ta?
Bạch Y Thần thoát khỏi suy tư, nhìn thẳng Tang Ly, khó khăn mở lời:
– … Đông Tuyết đang ở chỗ của ngài?
Tang Ly cũng như đa phần nam nhân khác, đều không thích một nam nhân nhắc tới nữ nhân của mình, nhất là nam nhân kia và nàng từng có một mối liên hệ đặc biệt.
Tang Ly gắt gao nói:
– Ngươi hỏi để làm gì? Ngươi lấy tư cách gì để hỏi?
Bạch Y Thần biết Tang Ly không phải là người dễ nói chuyện, nhưng cũng không ngờ hắn lại ngang tàng như vậy. Bạch Y Thần hít vào một hơi, bình tĩnh nói:
– Ta là cố nhân của nàng. Ta muốn biết hiện tại nàng sống như thế nào.
Tang Ly mỉa mai:
– Đó là ngươi nghĩ thôi. Nàng không chắc nghĩ như vậy.
Bạch Y Thần kiềm cơn tức giận, nghiến răng nói:
– Trấn vương gia, Bạch mỗ là chân thành quan tâm nàng, xin ngài đừng hạ nhục người khác như vậy.
Tang Ly lạnh giọng nói:
– Ngươi cũng biết ta là Trấn vương? Ngươi chỉ là một thảo dân, dù ngươi có là môn khách của thái tử, ngươi cũng không có tư cách để chất vấn ta. Ta cũng không có lý do gì phải giải đáp thắc mắc cho ngươi.
Nói xong, Tang Ly liền bước đi, không thèm nhìn Bạch Y Thần nữa.
Bạch Y Thần gọi theo:
– Trấn vương! Ta không hỏi chuyện của Đông Tuyết nữa. Ta nói là chuyện của ngài, được không?
Tang Ly dừng chân dù không quay đầu lại.
Bạch Y Thần đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi, nếu như hắn không thể gặp được Dạ Đông Tuyết, không thể khuyên nàng rời bỏ Tang Ly, thì hắn sẽ đề nghị Tang Ly buông tha cho nàng.
– Buông tha nàng đi!
Bạch Y Thần đứng ở sau lưng nên không thể thấy được biểu tình lúc này của Tang Ly.
Nắm đấm Tang Ly siết lại càng chặt, hai mắt trợn trừng nổi đầy gân máu, nghiến răng nói:
– Ngươi nói buông là ta phải buông sao?
Bạch Y Thần nhẹ giọng nói:
– Ngài quá rõ tình thế hiện tại của mình.
Tang Ly không nói, cứng ngắt bước đi. Bạch Y Thần nói với theo:
– Ngài thật có thể bảo hộ nàng sao? Ngài không có khả năng bảo vệ nàng! Đừng kéo nàng xuống vũng bùn của ngài…
Bước chân Tang Ly càng lúc càng nhanh.