Liễu thị năm nay hơn ba mươi, dáng vẻ được bảo dưỡng kỹ càng, dù đã sinh con nhưng vẫn thon gọn đẹp đẽ. Mặt mày được trang điểm kỹ càng, một lớp phấn dầy trắng toát, môi tô đỏ rực, dù xinh đẹp nhưng lại có cảm giác diêm dúa, phong trần.
Sau khi làm xong cả thảy, Liễu thị hỏi Hương Nhi:
- Có đẹp không?
Hương Nhi liền trầm trồ khen ngợi:
- Phu nhân là người đẹp nhất mà Hương Nhi từng gặp. Nhìn phu nhân cứ ngỡ mới hai mươi…
Liễu thị cười bật cười, đột ngột lại đạp cho Hương Nhi một cái vào bụng, Hương Nhi té lăn ra đất.
- Ngươi muốn ám chỉ bản phu nhân đã có tuổi sao?
Hương Nhi quýnh quáng quỳ lên, thưa:
- Phu nhân, Hương Nhi không có ý như vậy… Hương Nhi không có…
Liễu thị hừ lạnh.
- Có cho ngươi thêm lá gan cũng không dám nói.
Liễu thị lại đến trước gương sửa sang lại y phục bị loạn.
Đến lúc sửa sang thỏa đáng, mặt trời đã lên cao. Liễu thị mới ra lệnh:
- Hương Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi cầu phúc cho lão gia.
Hương Nhi cúi đầu đáp:
- Dạ, phu nhân.
Liễu thị dẫn theo Lâm bà bà và Hương Nhi bước ra khỏi viện. Nào ngờ, mới đi được một lúc, Hương Nhi ngã nhào xuống đất.
Liễu thị bực tức quát:
- Đi đứng một chút cũng không xong là sao?
Lâm bà bà thấy Hương Nhi ôm bụng quằn quại thì tới xem, mới thấy lúc này Hương Nhi mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh từng hột, từng hột rơi xuống.
- Đau… đau quá…
Hương Nhi ôm bụng kêu rên. Lâm bà bà thấy không ổn mới báo cho Liễu thị:
- Phu nhân, xem ra nàng ta phát bệnh không nhẹ.
Liễu thị nhíu mày, suy nghĩ không lẽ lúc nãy Hương Nhi bị mình đạp nên giờ bị vậy? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, làm sao có thể bổng dưng có vấn đề được, chắc chắn là do Hương Nhi có bệnh trong người thôi…
Hương Nhi như vậy, có dẫn theo cũng không được, Liễu thị mới nói:
- Được rồi, kêu người đưa nàng ta về đi, không cần đi theo.
- Dạ.
Sau khi phân phó xong, Liễu thị tiếp tục lên đường, xe ngựa chở Liễu thị hướng núi Thanh Quang chạy đi.
Còn Hương Nhi sau khi được đưa về phòng, không cần giả vờ nữa, từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
…
Dạ Minh Thành đang thong thả đi dạo trong hoa viên. Dạo này, vận may đã tìm đến hắn, không những thu gom đầy đủ nguyên liệu dệt vải, dù rằng giá khá cao nhưng chất lượng vải mẫu rất tốt, sứ giả bên Tây Lương quốc rất hài lòng. Chỉ một thời gian ngắn nữa, sau khi hàng hóa hoàn thành thì hắn sẽ kiếm được một khoản kếch xù, đủ để giải vây tình thế nguy nan trước mắt.
Còn về vấn đề Nguyệt Vô Thường, hắn đã vứt ra sau đầu từ lúc nào.
Dạ Minh Thành tản bộ một lúc lại gặp Trần thị từ xa đi tới.
- Tướng công.
Trần thị cúi người chào Dạ Minh Thành. Dạ Minh Thành tâm trạng đang vui vẻ nên hòa nhã đáp:
- Phu nhân cũng đi dạo hoa viên sao?
- Dạ. Hôm nay nghe nói hoa trong hoa viên nở rộ, là điềm lành nên thiếp mới đến thưởng thức.
- Ừ, thật sự rất đẹp.
Dạ Minh Thành rất vừa ý Trần thị ở điểm xuất thân từ gia đình gia giáo lễ nghĩa, từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng nên từng cử chỉ, lời nói đều rất phải phép, không bao giờ lớn tiếng cãi cọ giữa chủ mẫu và tì thiếp như các gia đình khác. Ngoại trừ…
Ngoại trừ vấn đề liên quan đến Nguyệt Vô Ưu đến giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng đó cũng không phải là chuyện quan trọng nữa.
Trần thị cùng Dạ Minh Thành sóng bước rãi bộ, mỗi người trong lòng đều có suy tính riêng, chỉ là không để lộ ra mặt.
Đi được một lúc, Trần thị lên tiếng đề nghị:
- Tướng công, hiếm khi mới có dịp vui như vậy, hay cũng gọi tam muội đến đây.
Dạ Minh Thành gật đầu.
- Ừ, cho người đi gọi đi.
Dạ Minh Thành cùng Trần thị bước đến bàn đá ngồi.
Mãi một lúc sau, người cho đi gọi không dẫn Liễu thị đến mà là Hương Nhi.
Trần thị lên tiếng hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu?
Hương Nhi run rẫy quỳ dưới đất ấp a ấp úng:
- Bẩm… bẩm…
Trần thị liếc nhìn Dạ Minh Thành, thấy hắn không chú ý đến Hương Nhi, thì nói:
- Rốt cuộc tam phu nhân đi đâu mà ngươi không dám bẩm báo?
Hương Nhi cúi rạp mặt xuống đất, lớn tiếng van xin:
- Phu nhân, tha cho nô tì đi. Nô tì cái gì cũng không biết! Phu nhân, tha cho nô tì đi…
Cuối cùng, Dạ Minh Thành cũng bị âm thanh náo loạn của Hương Nhi làm chú ý, hắn đưa mắt nhìn Hương Nhi và Trần thị, tia nghi ngờ xoẹt qua.
- Phu nhân nhà ngươi đi đâu, ngươi thật sự không biết sao?
- Nô tì không biết, nô tì không nói được…
Cuối cùng, Dạ Minh Thành cũng nổi giận, quát lớn:
- Còn không mau khai ra!
Hương Nhi run rẫy cả người, cuối cùng mới phát ra tiếng nói:
- Phu… phu nhân… đi núi Thanh Quang…
Trần thị nói:
- Nếu chỉ là đi cầu miếu, thì ngươi tại sao lại không dám nói?
- Liễu… phu… phu nhân… đi…
Dạ Minh Thành không còn sức nhẫn nại, tiến tới đạp cho Hương Nhi một cái.
- Rốt cuộc Liễu thị đi tới đó làm gì còn không mau nói?
Hương Nhi khóe môi gỉ máu, run rẫy nói:
- Lão gia, nô tì không nói được. Nếu nói ra, Liễu phu nhân sẽ giết nô tì mất.
Dạ Minh Thành lại đạp thêm mấy cái, gào lên:
- Ngươi sợ Liễu thị giết ngươi, ngươi không sợ ta đánh chết ngươi sao?
Hương Nhi chịu đòn đau, không chịu nổi, cắn răng nói:
- Lão gia, nô tì nói! Nô tì nói!
Lúc này, Dạ Minh Thành mới chịu dừng lại, trừng mắt nhìn Hương Nhi.
Hương Nhi lồm cồm bò trên đất, cả người máu me, gượng nói:
- Liễu phu nhân… có hẹn với Đổng gia…
Dạ Minh Thành bất ngờ.
- Đổng gia? Chính là Ngô Đổng sao? Liễu thị hẹn với hắn làm gì?
Hương Nhi sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời:
- … để… để…
Dù Hương Nhi không nói ra nhưng Dạ Minh Thành đã cảm nhận được đó không phải là chuyện tốt lành. Hắn hỏi:
- Ngươi có biết nơi hẹn không?
Hương Nhi chần chừ một lúc thì gật đầu.
Dạ Minh Thành ra lệnh:
- Chuẩn bị xe ngựa! Mang ả tiện tì này theo!
Trần thị kế bên lên tiếng:
- Lão gia, để thiếp đi cùng.
Dạ Minh Thành quắt mắt nhìn Trần thị, Trần thị vẫn bình tĩnh nói:
- Đây dù sao cũng là chuyện của hậu viện, thiếp có quyền được biết.
Dạ Minh Thành không nói gì, bỏ đi nước một. Trần thị mỉm cười, nếu không đi theo, lỡ Liễu thị nhân cơ hội lật ngược ván cờ thì sao. Dù có bị Dạ Minh Thành nghi ngờ, chỉ cần bắt được Liễu thị thông gian tại trận, thì hắn cũng không thể làm gì Trần thị được.
Trần thị nhìn Hương Nhi dơ bẩn, dính đầy đất và máu lê lết trên đất, thì cười thầm trong bụng. Ban đầu, Trần thị chỉ muốn lợi dụng Hương Nhi để ngụy tạo chứng cứ đổ tội lên đầu Liễu thị, nào ngờ, Liễu thị này gan thật tày trời, lại dám âm mưu thông dâm với người khác, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Dù sao đi nữa, cái mạng nhỏ của Hương Nhi này cũng không thể giữ lại được…