Hiện tại, Nguyệt Vô Thường đã không còn giấu mình sau màn che nữa mà đường đường chính chính ngồi trên ghế chủ vị, biểu lộ thân phận của mình.
- Tiểu thư, quá trình xác nhận cuối cùng với hoàng cung đã được thông qua. Bây giờ chúng ta chính thức trở thành nơi cung cấp vải vóc…
Phùng Cô lên tiếng báo cáo công việc mình.
- Đợt hàng đầu tiên chuẩn bị đến đâu rồi?
- Tiểu thư, tất cả đang được hoàn thiện.
- Tuyệt đối không được xảy ra sơ sót, đây là đơn đặt hàng quan trọng…
Hai năm trước, sau khi từ bỏ thân bỏ thân phận Dạ Đông Tuyết, Nguyệt Vô Thường đã chính thức bước ra ánh sáng. Nhớ lại lúc đó, khi biết được Vô công tử mà mình ngưỡng mộ lại là một cô nương, tuổi chỉ mới mười lăm, đám người Phùng Cô, Lão Nhạc kinh ngạc đến há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình. Nguyệt Vô Thường cũng không buồn giải thích, liền dùng hành động chứng minh hết thảy.
Trên dưới tất cả các cửa hàng triệt để được cải tạo một lần, nâng lên đẳng cấp mới. Bởi vì bây giờ Nguyệt Vô Thường không cần che giấu bản thân nữa, trực tiếp ra tay chỉ đạo nên hiệu quả càng tăng lên gấp bội. Chỉ trong vòng hai năm này, mạng lưới trong tay nàng đã mở rộng ra gấp hai, gấp ba lần. Kết quả này đã đánh sập chút hoài nghi còn sót lại trong lòng của những người khác, lần nữa lại cúi đầu qui phục.
Nhưng dường như mọi người cũng có một chút cảm giác mục tiêu của Nguyệt Vô Thường chính là Dạ gia. Mỗi khi dính líu tới Dạ gia, Nguyệt Vô Thường luôn mạnh tay sát phạt, đánh sập từng chút một thế lực của Dạ gia rồi chiếm luôn địa bàn đó. Dù có nghi ngờ, nhưng đến giờ chưa ai lên tiếng chất vấn, họ cũng hiểu phần nào tính cách của Nguyệt Vô Thường. Nàng không thích nhiều lời, chỉ làm những việc nên làm, đã làm thì làm tới cùng. Sự cương quyết đó phần nào cũng làm mọi người cảm thấy run sợ, tự nhủ may mắn nàng không phải địch thủ của mình. Nếu không, nhất định sẽ không có kết cuộc tốt.
Nói gì đi nữa, Dạ gia cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh, vậy nó có bị thê thảm một chút thì có quan hệ gì tới mình đâu. Vậy là vô tình, họ lại tiếp tay cho Nguyệt Vô Thường xử lý mạnh, dồn Dạ gia xuống vũng lầy sâu hơn.
Cuộc họp kéo dài hơn ba canh giờ mới kết thúc. Ai nấy lần lượt đứng lên cúi chào Nguyệt Vô Thường rồi ra về, dù trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng ai cũng cảm thấy hưng phấn với kết quả sau cuộc họp này, còn ngại không thể về nhanh để thực thi kế hoạch sắp tới.
Đến khi mọi người đã đi hết, Nguyệt Vô Thường mới tựa lưng vào thành ghế tĩnh dưỡng. Đột ngột, một ly trà được đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Thường.
- Uống xong sẽ đỡ mệt hơn.
Nguyệt Vô Thường chậm rãi mở mắt ra nhìn. Tang Ly vẫn giữ nụ cười nửa môi nhìn nàng.
Nguyệt Vô Thường đưa tay đón lấy tách trà uống một ngụm nhỏ, mùi dược liệu thoang thoảng bay lên, vừa vào miệng liền có hơi nóng lan ra khắp người giúp nàng giải tỏa mệt mỏi.
Thấy Nguyệt Vô Thường ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tang Ly vui vẻ cười, cưng chìu vuốt lại mấy sợi tóc rối trên đầu nàng.
- Có chuyện gì sao?
Nguyệt Vô Thường lên tiếng hỏi.
- Trương thị kia lại hẹn nàng gặp mặt. Nàng có muốn từ chối hay không?
Nguyệt Vô Thường khẽ chau mày. Trương thị kia chính là thị thiếp trước kia của Lâm Nguyên Khang, bây giờ đã đã trở thành chủ mẫu Lâm gia.
- Thật phiền phức.
Nghe giọng nói biết Nguyệt Vô Thường không có hứng thú, Tang Ly hỏi:
- Ta sẽ từ chối.
Nếu như không phải Trương thị đó còn chỗ có lợi cho Nguyệt Vô Thường, Tang Ly nhất định tự chủ trương ngăn chặn tuyệt đối, không để quấy rầy đến Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường lắc đầu nói:
- Không cần. Gặp nàng ta một lần đi. Giờ hẹn là lúc nào?
- Tối nay.
Nguyệt Vô Thường gật đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc rồi thay y phục, Nguyệt Vô Thường cùng với Tang Ly đi đến nơi hẹn với Trương thị.
Vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng Trương thị đã đến nơi từ sớm để chờ đợi. Vốn nghĩ rằng Nguyệt Vô Thường sẽ lại từ chối như những lần trước, nào ngờ, lần này Nguyệt Vô Thường lại chấp nhận lời mời. Nhận được tin, Trương thị có phần ngạc nhiên lại thấp thỏm lo âu.
Một lúc lâu sau, cánh cửa được mở ra, Nguyệt Vô Thường cùng với Tang Ly từ bên ngoài thong thả bước vào. Vừa thấy người, Trương thị hấp tấp đứng lên chào hỏi:
- Nguyệt tiểu thư…
Nguyệt Vô Thường không chú ý, ngồi xuống bàn phất tay ra hiệu cho Trương thị ngồi xuống.
Dù đã vài ba lần gặp Nguyệt Vô Thường nhưng Trương thị vẫn không khắc chế được tâm trạng hồi hộp khi đối mặt với Nguyệt Vô Thường. Dù tuổi của Nguyệt Vô Thường không lớn, còn nhỏ hơn Trương thị rất nhiều, nhưng sự uy áp phát ra từ nàng khiến người ta không khỏi run sợ.
- Ngươi hẹn ta có chuyện gì?
Nguyệt Vô Thường đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trương thị đang nhấp ngụm trà bị câu hỏi của Nguyệt Vô Thường làm giật mình mà sặc một hơi, nàng ta gượng gạo cười nói:
- … không, không có gì…
Mãi một lúc, Trương thị mới nói năng hoàn chỉnh.
- Lúc trước nhờ Nguyệt cô nương giúp đỡ nên ta mới có thể tránh được một kiếp. Ta đã luôn muốn tỏ lòng biết ơn của mình…
Trương thị cũng có phần không hiểu nổi vì sao nàng bình thường cũng là một người sắc bén, tự cao hơn người nhưng khi đối mặt với Nguyệt Vô Thường, trong vô thức lại tự hạ thấp bản thân mình như vậy.
Nguyệt Vô Thường nghe Trương thị nói thế cũng chẳng để tâm, bâng quơ:
- Thế sao.
Trương thị chột dạ, tim đập lỗi nhịp.
Cảm thấy tiếp tục giả vờ cũng không có kết quả gì, Trương thị hạ quyết tâm, đột ngột thay đổi sắc mặt nói:
- Ta có chuyện muốn nhờ Nguyệt cô nương giúp đỡ.
Nguyệt Vô Thường không màng liếc nhìn.
- Ta muốn lấy ba cửa hàng của Dạ gia ở đường Chính Thành…
Trương thị nói ra yêu cầu của mình. Quả thật dã tâm cũng không nhỏ, ba cửa hàng đó chính là trung tâm cơ nghiệp của Dạ gia ở Thanh Xuyên, nắm trong tay ba cửa hàng đó xem như đã nắm toàn bộ Thanh Xuyên trong tay.
Nguyệt Vô Thường khinh khỉnh cười, chớp mắt nhìn Trương thị. Trương thị dù sốt ruột vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
- Lý do?
Nguyệt Vô Thường nở nụ cười hỏi.
- Vì sao ta phải giúp ngươi?
Cuối cùng đã đến lúc này. Trương thị biết trước Nguyệt Vô Thường sẽ không dễ dàng nhận lời giúp mình, nàng cũng đã sớm chuẩn bị, liền đáp:
- Nếu như nàng không giúp ta, ta sẽ công bố ra ngoài việc hai năm trước, Dạ Kim Ngọc là do nàng phía sau chủ mưu.
Nguyệt Vô Thường nghe thấy câu trả lời của Trương thị thì bất ngờ trong thoáng chốc rồi lại buồn cười.
- Thế ư…
Trương thị rốt cuộc lật ngửa bài:
- Dạ Đông Tuyết! Nàng chính là tam tiểu thư Dạ Đông Tuyết của Dạ gia.
Nói rồi, Trương thị tung một bức họa lên bàn. Trong đó chính là chân dung của Dạ Đông Tuyết, dù có nét ngây ngô nhưng gương mặt đó hoàn toàn giống với Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường nhìn cũng chẳng thèm nhìn, khinh khỉnh cười. Tang Ly nãy giờ ngồi kế bên cũng chẳng tỏ thái độ, cứ thong dong bình phẩm trà, khóe môi càng lúc càng nhếch cao.