Tam Tần thét lớn rồi lui nhanh về phía sau, ba trăm sáu mươi đạo kiếm khí chưa kịp tấn công đã bị gã thu hồi toàn bộ.
- Ông nội ngươi, ngươi cố tình loan tin thực lực ngươi chỉ hơn Tào Phi một đường để lừa chúng ta. Nếu không phải Tam Tần ta thông minh thì đã bị ngươi lừa vào chỗ chết rồi!
Tam Tần tức giận chửi đổng, hoàn toàn đứng ngoài vòng giao chiến.
Ai cũng ngạc nhiên với cảnh tượng này, nhưng người ngạc nhiên và tức giận nhất chính là sư phụ Ngụy Tác của gã. Mặc dù ba lão già ngồi cạnh không tỏ vẻ gì nhưng lão cảm giận được họ đang cố nín cười.
- Tên súc sinh nhát gan như thỏ đế. Ta tưởng sau lần ngươi giết được đệ tử của Diệp Thiên Vương thì ngươi đã thay đổi. Thật không ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi cút đi cho khuất mắt ta. Cút...
Ngụy Tác vừa chỉ mặt Tam Tần quát vừa ho sù sụ. Ba lão già ngồi cạnh thấy vậy người thì vội đỡ tay Ngụy Tác, người thì vuốt vuốt lưng cho lão.
Vương Hy Quân nói:
- Ngụy sư đệ đừng tức giận, dẫu sao Tam Tần cũng chỉ xếp chót trong Ngũ kiệt Phong Kiếm học viện, lá gan bé như thế cũng là bình thường mà.
Cổ Thương Sinh ho khan:
- Đúng đúng, Tam Tần làm vậy là rất biết thời thế. Nếu còn miễn cưỡng giao chiến sẽ càng mất mặt hơn...
- Các ngươi!
Thấy Ngụy Tác thở không ra hơi, Long Đàm thở dài bồi vào:
- Dù là ta cũng phải khâm phục Ngụy sư đệ, đệ dạy ra một đệ tử cơ trí hơn người, thà lui một bước để tiến nửa bước còn hơn khiến mình rơi vào nguy hiểm!
Đến khi Ngụy Tác thẹn quá không chịu nổi nữa phun ra một ngụm máu tươi thì ba lão già kia mới dừng lại.
Ở phía dưới Phượng Minh nhìn cảnh này mà dở khóc dở cười, thầm nhớ lại lúc trước Thạch thành chủ từng nói Phong Kiếm học viện là nơi tụ tập của toàn thiên hạ đệ nhất vô sỉ. Ban đầu hắn nghe ngôn từ của Đường sư phụ khá côn đồ còn ngờ ngợ, bây giờ thì hắn khẳng định lời nói đó là đúng luôn chứ không nghi ngờ gì nữa.
Bốn vị Ngụy, Cổ, Long, Vương vốn không có hảo cảm với Phượng Minh nhưng sau một kiếm kinh diễm vừa rồi thì suy nghĩ không tốt của họ đã vơi đi một chút, cảm thấy hắn thuận mắt hơn.
Tam Tần tuy nhát gan nhưng không ai phủ nhận gã rất mạnh. Đến như Tào Phi nằm trong thập cường Thanh Vân mà cũng phải thất bại sau một chiêu. Tình thế mới nãy thật sự nếu Tam Tần không lui lại thì sẽ chết rất thảm.
Vương Hy Quân nhìn Phượng Minh kỹ càng từ đầu đến chân một lần nữa rồi vuốt râu nói:
- Phong đại ca dạy ra một đệ tử rất tốt. Từ thiếu chủ ta thấy được hình bóng lúc trẻ của huynh ấy. Ngông cuồng, phóng túng, tự tin... Đây là những điều một cường giả phải có. Nhưng ta có vài thắc mắc mong được thiếu chủ giải đáp.
Phượng Minh gật đầu. Vương Hy Quân nói tiếp:
- Mặc dù ta đã nghe Đường sư đệ nói qua về con đường tu tâm do thiếu chủ sáng tạo ra nhưng vẫn mơ hồ không hiểu. Ban nãy trông thấy thiếu chủ ngưng tụ ra một con mắt trái song lại không có chút linh lực nào, đó là thứ gì?
- Thiếu chủ sáng tạo ra một con đường tu luyện mới sao?
- Việc này quá kinh người rồi. Từ trước đến nay chỉ có hai con đường tu chân và tu linh, còn con đường tu thể đã thất truyền từ thời thượng cổ. Thiếu chủ có thể sáng tạo ra một con đường mới, chẳng phải có thể xưng là Chuyển Luân Pháp Vương sao?
- Chuyển Luân Pháp Vương, nhất ngôn ký xuất, thiên hạ quy tâm. Đứng trước mặt Chuyển Luân Pháp Vương phải cúi đầu hành lễ. Nếu thiếu chủ trở thành Chuyển Luân Pháp Vương thì ngày Phong Kiếm học viện danh chấn Nam Thiệm không còn xa, thậm chí uy vọng sẽ còn cao hơn lúc trước...
Đám đệ tử Phong Kiếm học viện ở đại sảnh bàn tán xôn xao. Tin tức này rất kinh động, nếu truyền ra sẽ gây nên một cơn sóng lớn ở Nam Thiệm. Phải biết rằng sức hiệu triệu của Chuyển Luân Pháp Vương rất khủng khiếp. Chẳng nói đâu xa, Hoang Thần đời thứ nhất cũng chính là một Chuyển Luân Pháp Vương.
Trước hàng ngàn ánh mắt đang chăm chú vào mình, Phượng Minh mỉm cười tiến lên giữa đại sảnh, hai tay chắp sau lưng rồi nói:
- Thiên địa có nguyên khí, từ nguyên khí tu luyện giả có thể phân tách ra chân khí để tu chân và linh khí để tu linh, thậm chí có thể dùng chân khí để cường hoá thân thể. Nhưng phải chẳng chỉ có dùng nguyên khí thì con người mới có thể tu luyện? Qua sự tìm hiểu của ta, ý niệm của con người cũng là một thứ rất mạnh mẽ. Ở trong mộng cảnh, chúng ta phải chẳng đã từng có cảm giác giấc mơ rất chân thật? Thế giới trong mơ là do cái gì tạo thành? Nó có thật hay không? Vấn đề này ta vẫn mù mờ chưa tìm được lời giải chính xác xong ta cho rằng tất cả là do ý niệm tạo thành...
Vương Hy Quân tỏ ra trầm tư. Ngụy Tác nhíu mày. Hầu như ai đang có mặt ở đại sảnh cũng nghĩ ngợi về những gì Phượng Minh vừa nói.
- Trong quá trình tu luyện, tiếp xúc cuộc sống nhân sinh, khi bị xúc động bởi một điều gì đó ý niệm của chúng ta đôi khi sẽ thăng hoa trở thành ý cảnh. Nắm bắt ý cảnh này, cũng là nắm bắt được một loại đạo. Đạo gia có câu thế gian ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo. Nắm được ý cảnh sẽ đi đến rất gần với đạo.
Tam Tần ngơ ngác nhìn hồ lô trong tay rồi hỏi:
- Mỗi lúc ta uống rượu thường có cảm giác say sưa, thực lực trong lúc say cũng tăng mạnh. Vậy ta cũng có thể lấy say làm ý cảnh sao? Phương pháp ngưng tụ ý cảnh say là phải say thật nhiều lần, tìm hiểu tinh túy trong đó phải không?
Phượng Minh gật đầu tán thưởng:
- Mặc dù là bại tướng của ta nhưng ngộ tính không tồi!
Nghe câu này vẻ mặt Tam Tần liền nhăn lại.
- Con đường tu tâm này ta phân chia làm sáu cảnh giới cơ bản. Ở cảnh giới đầu, ý cảnh chỉ là một mớ hỗn độn lúc có lúc không, như ánh đèn leo lét trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào. Vì vậy phải không ngừng tìm kiếm và sử dụng nó, đến khi ý niệm động ý cảnh hiện là đã đạt đến tiêu chí Lô Hoả Thuần Thanh.
Bất giác toàn bộ những người đang có mặt ở đại sảnh đều ngồi xếp bằng xuống đất, ngay cả bốn vị sư phụ Ngụy, Cổ, Long, Vương cũng nhắm mắt nhập định để thực hành lời Phượng Minh nói.
Giọng Phượng Minh không quá to nhưng rất rõ ràng, in sâu vào tâm trí mọi người:
- Điều khiển ý cảnh cũng giống như đun lửa, đến khi hoàn toàn làm chủ được nó thì có thể tùy ý nhào nặn, đè nén áp súc nó trở thành thực chất. Ý niệm có thể thành thực chất hay không ư? Đáp: có thể! Cũng giống nguyên khí trong thiên địa không hình không dạng nhưng thông qua tu linh có thể biến chúng thành linh thể muôn hình vạn trạng, hay như người tu chân ngưng tụ nguyên anh. Áp súc ý cảnh đến cực hạn có thể biến ý cảnh hoá thực chất thành thứ đại diện cho tâm đ*o của mình, ta gọi đây là cảnh giới thứ hai, Tòng Tâm Sở Dục!
- Đạo tâm thành hình nhưng lại thiếu thần thái, không thể xem như vật chất thật sự. Cũng giống linh thể của người tu linh phải trải qua giai đoạn Ngưng Thần, thổi hồn vào linh thể. Ở đây cũng vậy, đạo tâm do ý niệm tạo thành nhưng ý niệm cũng chia thành sinh và tử. Tử niệm chỉ là ý niệm vô hồn, qua năm tháng sẽ bị mục nát, còn sinh niệm là niệm do cảm ngộ thiên địa đại đạo mà thành. Tìm kiếm sinh niệm hoá thành "cực" cho đạo tâm, khiến đạo tâm từ nay có hồn. Nếu đạo tâm của ta là một gốc cây thì trồng gốc cây này xuống đất nó vẫn sẽ đơm hoa kết trái. Ta gọi đây là cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực!
Phượng Minh im lặng một lúc rồi mỉm cười nói tiếp:
- Đến cảnh giới thứ tư thì con đường tu tâm không còn tương tự với tu linh nữa. Vô Nhai của tu linh nghĩa là vô tận, linh thể của cảnh giới Vô Nhai có thể tự mình tách làm một thể riêng biệt để tu luyện, khả năng của nó cũng không còn bị giới hạn bởi chủ thể. Còn đạo tâm thì khác, dù có bao nhiêu biến hoá cũng không nằm ngoài đạo. Thần đã ngưng, hoá phải nhập, đưa đạo quy về chân đạo chính thống của nó, cửu hoá quy nhất thành công chính là lúc đột phá Xuất Thần Nhập Hoá để đi đến cảnh giới thứ năm.
Hắn giảng đến đây thì phát hiện ra cả bốn vị sư phụ đức cao vọng trọng đang xúc động đến mức toàn thân run rẩy.
- Cảnh giới thứ năm đã là tận cùng của con người. Vì sao ta nói vậy, bởi vì cảnh giới này là bước cuối cùng để hoàn thiện đạo tâm thiếu sót, biến nó thành chân đạo. Tấu Nhập Thần Toả, thần toả là gì? Thần toả là kèn phát ra đạo âm, ba tiếng đạo âm thể hiện chân đạo đã thành, ngày thành tiên đã không còn xa. Còn về cảnh giới thứ năm, Siêu Thần Nhập Thánh ta không giải thích nhiều được bởi vì cảnh giới này không phải của phàm nhân, ta chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán nó sẽ khiến linh hồn chúng ta thăng hoa. Tu linh và tu chân chỉ khiến thân thể thành thánh, giả dụ linh hồn cũng thành thánh thì đó phải chăng mới tính là hoàn mỹ?