Điệu Vong Vô Nguyệt thấy hắn giờ mới xuống thì tỏ vẻ không hài lòng. Đám vệ binh cũng đã chờ sẵn từ lâu, đang chờ để tháp tùng Phượng Minh về biệt phủ.
Phượng Minh hít sâu vào một hơi, tạm thời quên đi chuyện vừa xảy ra. Hắn hỏi Điệu Vong Vô Nguyệt:
- Huynh không về Nhất Niệm tông sao?
- Không, hôm nay gặp được tiểu huynh đệ, lòng ta rất vui, sẽ về biệt phủ ngủ chung với tiểu huynh đệ mấy hôm!
Nghe Điệu Vong Vô Nguyệt nói vậy, Phượng Minh liền có một dự cảm bất an. Điệu Vong Vô Nguyệt là ma tử của Nhất Niệm tông, việc y tuân lệnh Trần Ngọc Kỳ đến bảo vệ cho mình thì hắn đã đoán ra được. Nhưng nhìn điệu bộ không dám rời mình một bước của Điệu Vong Vô Nguyệt, có lẽ thứ sắp tìm tới Phượng Minh hẳn rất khủng khiếp mới khiến y cẩn thận như vậy.
Về tới biệt phủ, quả nhiên số vệ binh đang chạy tới chạy lui trong phủ nhiều gấp lúc sáng mười mấy lần. Vẻ mặt ai nấy căng thẳng vô cùng, giống như sắp lâm phải cường địch.
Hoàng Trung thấy Phượng Minh và Điệu Vong Vô Nguyệt về thì mừng rơn, vội chạy ra ngoài:
- Độc Cô công tử, mau về phòng của mình. Chúng ta đã dàn đại trận để giúp ngài có thể ngủ an giấc đêm nay. Nên nhớ dù tiếng động gì xảy ra cũng tuyệt đối đừng ra ngoài!
“Dàn đại trận để ngủ an giấc?” Phượng Minh muốn khóc mà khóc không nổi. Hắn đã đoán đúng rồi. Có một đại nhân vật sẽ tìm tới hắn, thực lực phải rất mạnh thì mới khiến Điệu Vong Vô Nguyệt và Hoàng Trung dè chừng như vậy.
Điệu Vong Vô Nguyệt nuốt nước bọt:
- Đúng vậy! Ngươi cứ trùm kín chăn mà ngủ, trời có sập cũng phải đắp kín hết mặt.
Hoàng Trung quay sang hỏi Điệu Vong Vô Nguyệt:
- Một ngàn vệ binh, trong đó có bốn người tu vi Vô Nhai hậu kỳ, bảy người Vô Nhai trung kỳ, thêm ta và Thi tử, không biết đã đủ chưa?
Điệu Vong Vô Nguyệt nổi đóa chửi thề:
- Con bà nó, ngươi không biết hắn từng giết cả Sinh Tử cảnh sao? Chúng ta cầm cự thôi, đừng kích phát sát tâm của hắn!
Phượng Minh mặc kệ hai người cãi nhau ầm ĩ. Hắn vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại. Thoáng liếc qua đống linh thạch chất như núi trong túi trữ vật, Phượng Minh cảm thán không thôi. Đúng là chưa hết buổi chiều thì chưa biết ai mới là đại gia. Nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy buồn cười. Rõ ràng Linh Bảo đường có quan hệ khá mờ ám với Tam hoàng tử. Y mạnh tay chi tiền đấu giá, khiến tất cả thế gia lẫn Đan tử hay thậm chí thiếu chủ Nghịch Hành tông đều hụt hơi, mất mặt, song thực chất dù y có chi ra trăm vạn hay ngàn vạn, chung quy lại đó vẫn là tiền của y. Những kẻ kia đúng là đã bị lừa một vố to!
- Hà hà, tiền trong túi ngươi là tiền của ngươi, nhưng bây giờ nó là tiền của ta. Tam hoàng tử, dù ngươi có là ca ca ruột của Trần Ngọc Kỳ thì sao? Từ sau khi phục sinh, ta đã thề chỉ có ta lợi dụng người khác, người khác đừng hòng lợi dụng ta! Ván cờ này các ngươi thích đánh thì ta đánh với các ngươi!
Phượng Minh cười nhạt. Hắn lấy hạt châu màu đen ra nghiên cứu. Hình xăm Thạch Trư trên tay Phượng Minh lại run lên bần bật như đang kích động, rõ ràng hạt châu này có lợi ích gì đó rất lớn với Thạch Trư.
Vì không biết nên dùng thế nào nên Phượng Minh thử đủ mọi cách. Hắn áp sát hạt châu vào hình xăm, không có chuyện gì xảy ra. Truyền linh lực vào hình xăm cũng không nốt, dùng ý cảnh cũng vô dụng. Dùng lửa thiêu, nhúng vào nước, chôn vào đất trong chậu cây, thậm chí ngậm vào miệng thì hạt châu vẫn trơ ra.
Phượng Minh nổi đóa đang tính đập mạnh xuống đất thì bỗng nghe thấy tiếng kinh hô truyền đến từ ngoài phòng.
Đại nhân vật khiến Hoàng Trung và Điệu Vong Vô Nguyệt sợ hãi đã tới rồi!
———————————————————————————
Phía bên ngoài, bầu trời vốn đã tối đen như mực nay còn xuất hiện thêm từng đoàn mây đen cuồn cuộn kéo đến, tiếng gió lạnh thổi xoèn xoẹt như tiếng năm đầu ngón tay ai đó đang cào lên tường khiến mọi người đều sởn cả da gà.
Điệu Vong Vô Nguyệt quát lớn:
- Giả thần giả quỷ, Ngụy Thư Diệp, nếu là nam nhân thì ra đây đường đường chính chính đấu một trận đi!
Trong không trung vang lên tiếng cười hắc hắc chói tai:
- Đường đường chính chính? Ngụy Thư Diệp ta trước giờ không thích đường đường chính chính gì cả. Giết người chính là giết người, cần quan tâm mặt mũi làm gì? Hôm nay ai cản ta thì phải chôn cùng tên kia!
Hoàng Trung nói:
- Đó là khách quý của thất công chúa. Người ta với ngươi không thù không oán, ngươi tự dưng lại đến đây gây chuyện?
Một tiếng rắc vang lên đáp lại lời Hoàng Trung. Ở cách đó không xa có một tên vệ binh cổ ngoặt sang một bên. Y gục xuống để lộ ra thân hình một gã thanh niên tuổi chừng hai tám, bận y phục đen, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống hai bên vai. Mặc dù gió đang thổi rất to nhưng tóc y vẫn bất động, nó kết hợp với đôi mắt đang nhắm nghiền của y tạo thành vẻ ma mị kỳ lạ.
- Khách quý? Khách quý mà khiến thất công chúa quỳ trước nơi Vô Nhật đế bế quan cầu xin cứu mạng ư?
Ngụy Thư Diệp cười lạnh:
- Mắt ta tuy mù nhưng tai ta không điếc! Từ lúc Ngọc Kỳ trở về đến giờ ta luôn đi theo nàng, những câu chuyện giữa nàng và tên kia thật sự đáng ngờ, ta còn chính tai nghe thấy nàng nói với Tam hoàng tử là muốn hắn trở thành phò mã! Hôm nay ta bằng mọi giá phải giết hắn, ai cản ta, ta giết luôn kẻ đấy!
Điệu Vong Vô Nguyệt nghe Ngụy Thư Diệp nói đã đi theo công chúa từ lúc cô mới trở về Đế đô thì sởn cả da gà. Thầm nghĩ tên mù này quá biến thái. Không phải ngẫu nhiên mà người Vô Nhật vương triều gọi Ngụy Thư Diệp là Tà Vô Nhãn.
- Ngươi xem Thi tử ta là không khí à?
Điệu Vong Vô Nguyệt hừ nhẹ, phất tay một cái, trước mặt gã liền xuất hiện bốn bộ thi thể màu xanh, tất cả đều là nam nhân mặt mũi dữ tợn hung ác vô cùng.
Đây là Tứ Đại Ác Thi rất có tiếng tăm của Thi sơn Nhất Niệm tông. Bốn bộ thi thể này đều có tu vi Vô Nhai trung kỳ, một khi cùng ra tay thì ngay cả Sinh Tử cảnh sơ kỳ cũng phải thối lui.
Để cho chắc ăn hơn, Điệu Vong Vô Nguyệt còn tế ra linh thể của mình. Linh thể của gã là một cuộn chỉ màu đen, nếu ai tinh mắt sẽ nhận ra ngay trên đầu mỗi bộ thi thể đều có một sợi chỉ nối liền với cuộn chỉ kia.
Hoàng Trung quát lớn, cũng phóng xuất ra linh thể hình chim đại bàng to mười mấy trượng. Y có cảnh giới Vô Nhai hậu kỳ, nếu so ra còn trên Điệu Vong Vô Nguyệt một tiểu cảnh. Nhưng luận về sự mạnh mẽ và tinh khiết của linh lực thì kém hơn nhiều.
- Sát tử, Tà Vô Nhãn cái chó má gì chứ? Vì tiền liều mạng!
Điệu Vong Vô Nguyệt hai mắt đỏ ngầu, hét lớn rồi xông lên đầu tiên.
Hoàng Trung ngẩn ra, ban đầu định hô theo nhưng phát hiện có gì đó không đúng. Ông ta đổi chữ “tiền” trong câu nói của Điệu Vong Vô Nguyệt thành “thất công chúa”.
- Vì thất công chúa liều mạng!
- Vì thất công chúa liều mạng!
Tất cả vệ binh đều phóng xuất linh thể, pháp bảo phi kiếm hay những gì gây được sát thương đều nhất tề đánh về phía Ngụy Thư Diệp.
Hai mắt Ngụy Thư Diệp đã mù lòa nhưng tâm hắn thì còn sáng tỏ hơn bất kỳ kẻ nào. Hắn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sát khí trong cơ thể phóng ra bốn phía xung quanh khiến không gian trở nên lạnh lẽo chẳng khác gì địa ngục.
- U Hồn Lợi Trảo!
Sau lưng Ngụy Thư Diệp xuất hiện một hư ảnh người khổng lồ màu đen. Người khổng lồ này không rõ mặt mũi, nhưng từ hình dáng đến khí chất đều chẳng khác gì Ngụy Thư Diệp. Sát khí cuồn cuộn, ma khí thao thiên, người khổng lồ đen như một ma vương cái thế dưới mười tám tầng địa ngục vừa đến nhân gian. Y giơ bàn tay hư ảo chộp về phía Điệu Vong Vô Nguyệt và Tứ Đại Ác Thi đang lao lên. Năm đầu móng tay dài ngoằn lướt đi trong không trung tạo thành những âm thanh xé toạc.
Tứ Đại Ác Thi đều có cảnh giới Vô Nhai trung kỳ nhưng không ngờ chịu không nổi một trảo của hư ảnh ma vương kia. Ngay cả Điệu Vong Vô Nguyệt cũng phải thối lui lại mấy bước. Gã đau lòng vô cùng vì giá trị của bốn bộ ác thi này phải lên đến hơn hai trăm vạn linh thạch.
- Thất công chúa, cô đã từng nói ta tổn thất bao nhiêu thì cô sẽ trả lại gấp đôi. Nhớ đấy, bổn Thi tử liều mạng!
Điệu Vong Vô Nguyệt lại lao lên tiếp viện cho Hoàng Trung cùng với mười một vị Vô Nhai cảnh thuộc đám vệ binh.
Dù Ngụy Thư Diệp tu vi chỉ là Vô Nhai hậu kỳ nhưng một mình hắn vẫn có thể hoàn toàn áp đảo tất cả. Hắn càng đánh sát khí càng mạnh, đôi mắt tuy mù lòa luôn nhắm chặt nhưng mỗi lần quay đầu sang đều khiến đối phương kinh hồn táng đảm, mất hết ý chí chiến đấu.
- Chết hết cho ta, Ma Nguyên Tà Chú!