- Xin tiền bối chỉ giáo, Nguyệt Thiền tiền bối làm được thì tiểu nữ cũng làm được!
Người trung niên lắc đầu:
- Cô nương không yêu hắn, vì sao lại muốn hy sinh thân mình? Không đáng!
Sơ Tuyết nói:
- Trên người hắn mang theo hy vọng của năm vị sư phụ đã chết, của Phong lão, của cả người Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện, và còn của cả Từ Vi. Tiểu nữ từ nhỏ đã là cô nhi, xem Phong Kiếm học viện là nhà, các vị sư phụ là người thân. Nay nhà mất đi, người thân cũng qua đời, mà tâm nguyện cuối cùng của họ là cứu sống hắn, để hắn ngày sau đông sơn tái khởi báo thù rửa hận cho họ và làm nên đại nghiệp thống nhất Nam Thiệm. Tiểu nữ bằng mọi giá phải hoàn thành tâm nguyện của họ!
Một tiếng thở dài não nề vang lên, người trung niên nhìn thẳng vào mắt Sơ Tuyết nói:
- Những lời cô nói hôm nay chẳng khác gì Nguyệt Thiền của ta nói lúc trước. Cô có biết hận thù và bất đắc dĩ đi kèm với tự nguyện hy sinh đôi khi cũng chính là một loại tình yêu không?
- Ta tuyệt đối không bao giờ có tình cảm với hắn!
Sơ Tuyết lạnh lùng nói, kế đến dập đầu:
- Xin tiền bối chỉ cho ta cách thức!
Phượng Minh nhìn sự quật cường của Sơ Tuyết, trong lòng có chút hâm mộ. Nếu hắn có tính cách như vậy thì rất nhiều chuyện đã được giải quyết ổn thoả.
Lúc người trung niên còn đang lưỡng lự, hắn đột nhiên hỏi:
- Vì sao tu vi tiền bối rõ ràng đã thông thiên triệt địa mà lại không dùng cách trực tiếp nhất, đánh bại đám người ngoài kia rồi cứu ta. Việc gì phải rắc rối đến vậy?
Người trung niên đáp:
- Tu vi tới cảnh giới của ta thì thứ đáng sợ nhất không phải kẻ địch mạnh mà chính là nhân duyên. Giữa vạn vật trong thiên hạ đều tồn tại những sợi tơ nhân duyên mong manh vô hình. Chính nhờ những sợi tơ này mà chúng ta gặp được nhau giữa biển người mênh mông. Ngươi từng qua nghe kiếp chăng? Kiếp do duyên mà sinh, một loại quả mọc ra từ nhân đã được định mệnh an bài sẵn. Có loại kiếp hoá giải được, nhưng cũng có loại kiếp vĩnh viễn không thể nào hoá giải. Một khi cố tình vi phạm sẽ dẫn đến thiên phạt, nhưng dù có như thế thì kiếp kia vẫn sẽ từ từ xuất hiện với ngươi. Dù ngươi chạy trốn cả đời vẫn không thể thoát được nó. Nay ta dùng linh hồn giúp ngươi vượt ải không phải động vào kiếp mà chỉ là phương tiện để ngươi tự mình đối mặt với nó. Như ta đã nói, Nguyệt Thiền của ta dùng mạng đổi mạng, gánh chịu thiên phạt nên mới cứu được ta... Một đổi một, đó là quy tắc bất biến! Nếu có thứ gì đó vẹn toàn trước kiếp thì đó chính là thứ bị thiên địa bỏ rơi, vĩnh viễn cô độc trong thiên địa...
Những điều ông ta nói Phượng Minh chỉ hiểu được mấy phần. Đây là loại kiến thức quá thâm ảo thuộc về cảnh giới tu vi vượt ngoài tầm hiểu biết của họ.
Phượng Minh mỉm cười:
- Vậy khoan nói tới chuyển đổi mạng, tiền bối cứ hãy giúp ta vượt qua bốn bức tranh trước được chứ? Nếu sau đó Sơ Tuyết cô nương vẫn muốn thay thế tại hạ lĩnh nhận kiếp nạn này, tại hạ cũng sẽ không từ chối nữa! Dù sao có người chết thay thật tốt! Sơ Tuyết cô nương yên tâm, đường tới Hoàng Tuyền của cô không trống trải đâu. Ta sẽ thắp nhang và đốt tiền cho cô đều đặn...
- Ngươi không cần cố chọc tức ta. Chiêu này ngươi xài mấy lượt bị ta nắm được rồi! Hãy cố ghi nhớ bổn phận phải báo thù của mình đi. Ngươi không hoàn thành tâm nguyện của ngũ vị sư phụ và những anh linh Phong Kiếm đã ngã xuống, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
Sơ Tuyết cười nhạt đáp.
Thật buồn cười khi càng về cuối cả hai càng tỏ ra lạnh lùng vô tình với nhau. Mặc dù biết đối phương là người thông minh, sẽ dễ dàng hiểu ra ý định của mình nhưng họ vẫn cố níu kéo một tia hy vọng làm đối phương nản lòng mà bỏ cuộc.
- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi hoàn thành bốn bức tranh!
Lời người trung niên vừa dứt thì linh hồn cả hai đã bị hút trở về thân xác bên ngoài của mình.
Thời gian lại bắt đầu trôi, gió tiếp tục thổi, cánh chim bất động trên trời tiếp tục chao lượn mà không hề biết bản thân vừa bị đứng yên trong khoảng thời gian rất lâu.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng ta thấy Phượng Minh đã sắp bỏ mạng bây giờ lại khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn ban nãy nữa!
Bạch Vô Thiên nhíu mày nói. Lăng Vân cũng tỏ ra nghi hoặc.
Đúng lúc này Táng Dương bỗng nói lớn:
- Ta hiểu rồi, hắn đã cảm nhận được đại đạo cuồn cuộn chảy qua người, ngộ ra công pháp tuyệt đỉnh bên trong đó rồi!
Nghe hắn nói vậy cả hai người Lăng Vân và Kim Phát Nữ đều bất giác chột dạ. Đại đạo cuồn cuộn gì kia chứ? Rõ ràng là trò lừa bịp mình tạo ra để đánh bóng tên tuổi mà thôi.
Riêng Bạch Vô Thiên lâm vào tình trạng dở khóc dở cười. Một mặt gã đang vui vì khiến ba kẻ kia chịu thương tổn còn nặng nề hơn mình. Một mặt gã lại đang suy nghĩ không biết mình có nhầm không, bên trong mấy bức tranh thật sự có "đại đạo cuồn cuộn" chăng?
Gã còn đang suy tư thì bỗng thấy Phượng Minh xuất thủ đánh về phía Sơ Tuyết, chiêu nào cũng hiểm độc vô cùng. Đáng tiếc Sơ Tuyết rất cảnh giác nên tránh được toàn bộ. Gã nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ bên trong mấy bức tranh có gì đó khiến họ không nhịn nổi lòng tham muốn ra tay với nhau hay sao?
Phía bên kia, sau khi tránh được độc chiêu của Phượng Minh thì Sơ Tuyết lạnh lùng nói:
- Không cần dùng cách này để ngăn ta đổi mạng cho ngươi! Sơ Tuyết ta lăn lộn Nam Thiệm trước ngươi mười mấy năm, sớm đã nếm qua đủ mưu hèn kế bẩn rồi!
Phượng Minh vốn dĩ định ra tay điểm huyệt Sơ Tuyết để ngăn nàng lại nhưng không ngờ nàng ta quá nhạy cảm, mình chỉ vừa khẽ nhích tay đã bị phát hiện.
Ông lão và quái nhân nhìn thấy một màn này không khỏi sửng sốt đến há hốc mồm. Một kẻ nhất quyết hy sinh tính mạng để giúp người kia được sống, người kia thì nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng đánh nhau nhưng vẫn không ai nhường ai.
- Lớp trẻ ngày nay với lớp trẻ thời đại chúng ta đúng là khác một trời một vực. Nếu ta là hắn, ta chắc chắn sẽ vui mừng đến phát khóc, thậm chí nhận cô nàng kia làm mẹ nuôi để trả ân tình. Sau đó bắt đầu từ ngày này các năm sau sẽ chăm chỉ mang hương và chuối xanh tới đốt để tưởng nhớ.
Ông lão cảm thán. Quái nhân thì hừ nhẹ:
- Sư phụ nghĩ ai cũng vô sỉ như người chắc?
Người trung niên lắc đầu không ngừng. Ông ta đã bó tay hết cách. Tay áo vung nhẹ một cái, một nguồn sinh lực dào dạt mạnh mẽ tiến vào cơ thể Phượng Minh, khiến hắn không tự chủ được thét dài một tiếng. Tiếng thét vang vọng khắp núi Tử Mang, rơi vào trong tai đám người Đao Thần, Bạch Vô Thiên khiến ai nấy đều toát mồ hôi.
Trong tiếng thét này họ cảm nhận được sự hùng hồn và sung mãn đến cực độ của Phượng Minh.
Đao Thần lo lắng liếc mắt với Lý Ảnh. Hai người truyền âm thương nghị gì đó rồi lại quyết định tiếp tục theo dõi hành động của Phượng Minh.
Đến giờ phút này thì kẻ ngu cũng hiểu được ông lão kia thật ra đang cố tình giúp đỡ Phượng Minh. Tất cả đều nể sợ tu vi thông thiên của ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng đã nói chỉ cần Phượng Minh vẽ xong chín bức tranh thì sẽ mặc kệ sống chết của hắn, vậy nên họ cũng cố gắng nán lại thêm chút thời gian để hy vòng ông lão giữ lời. Còn nếu không giữ lời thì sao? Chẳng sao cả? Ông lão không giết bọn họ mà phải dùng cách này hiển nhiên có điều cố kỵ. Chỉ cần bọn họ theo dõi được hành tung của Phượng Minh thì ngày tháng còn dài không thiếu cách đối phó.