Phượng Minh muốn thu thi thể của Phong lão lại nhưng bị Sơ Tuyết quát:
- Ngươi tưởng chỉ mình ngươi biết đau lòng hay sao? Sư phụ ta vì cứu ngươi nên đã tự bạo, đến thi thể cũng không còn! Vậy mà ngươi thì ở đây kéo dài thời gian phí hoài sự hi sinh của ông ấy!
Phượng Minh cười cay đắng, đành từ bỏ ý định.
Hai người tức tốc chạy xuống phía dưới chân núi. Dọc đường đi chúng đệ tử của Thanh Vân sơn chia thành hai phe chém giết nhau loạn xạ. Thánh địa tu kiếm vốn trang nghiêm ưu nhã giờ đã trở thành một chiến trường thấm đẫm máu tươi.
Với tu vi Ngưng Thần sơ kỳ của mình, Sơ Tuyết không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trên đường bỏ chạy. Điều khiến duy nhất khiến nàng lo lắng là việc bốn vị sư phụ tự bạo không thể giúp cầm chân người thần bí trong vòng xoáy quá lâu. Người thần bí kia có khả năng chế ngự Phong lão một cách dễ dàng chứng tỏ cảnh giới của y ít nhất phải là Phong Vị cảnh đỉnh phong, hoặc cũng có thể đã siêu việt cảnh giới này. Bốn vị sư phụ tự bạo có thể giết được Thanh Thiện đạo nhân nhưng chắc chắn không giết nổi lão ta, cùng lắm là khiến lão ta chật vật một chút.
Vừa xuống tới chân núi, ra khỏi kết giới cấm phi hành, Sơ Tuyết liền nắm vai Phượng Minh đạp kiếm bay đi.
Có điều hai người chỉ vừa bay được một đoạn đã nghe một tiếng quát lớn phát ra từ đỉnh Thanh Vân:
- Hai đứa nhóc, với thân phận của bổn toạ mà để hai ngươi chạy thoát thì không phải là điều sỉ nhục lớn nhất hay sao?
Kế tiếp bầu trời tối sầm đi, toàn bộ linh khí trên không trung đều biến mất không hiểu lý do. Thanh phi kiếm dưới chân Sơ Tuyết như mất linh rơi xuống đất, khiến hai người phải nhảy theo.
Sơ Tuyết dìu Phượng Minh chạy bộ vào rừng. Máu tươi trên ngực Phượng Minh chảy mỗi lúc một nhiều, y phục từ trắng đã chuyển hoàn toàn sang màu đỏ thẫm.
Nhưng điều khiến Sơ Tuyết lo lắng nhất không phải vết thương nơi ngực mà là vết thương trong tâm của hắn. Người bình thường nếu gặp phải bất kỳ sự đả kích nào trong những điều xảy ra hôm nay với Phượng Minh thì cũng đủ để thống khổ đến mức phải tự sát, vậy mà hắn đã chịu đựng quá nhiều chỉ trong một ngày.
Phong Kiếm học viện diệt vong. Bằng hữu hắn tin tưởng nhất là Lăng Vân phản bội. Năm vị sư phụ vì cứu hắn tự bạo toàn bộ. Hắn thua dưới tay Bạch Vô Thiên khiến Tiêu Dao Tử và Phong lão chết. Thậm chí đến người hắn yêu nhất hoá ra cũng lừa hắn, cho hắn một nhát dao chí mạng vào tim.
Hắn chưa điên, nhưng cũng sắp điên rồi.
Hắn sắp điên, vì hắn không muốn tỉnh lại ở thế gian đầy giả dối và bi thương này nữa.
Sống tiếp với những hình ảnh đẫm máu in sâu trong đầu sẽ là nỗi dằn vặt lớn thế nào? Đạo căn là cái quái gì, chỉ vì hắn có nó mà bị người ta sắp đặt vận mệnh, khiến người thân bên cạnh toàn bộ bị liên lụy.
- Ta không cần đạo căn nữa, Sơ Tuyết hãy để chúng tới giết ta đoạt đạo căn đi. Một khi đạo căn này còn thì bọn chúng vẫn sẽ tìm cách hại các người. Giao ta ra, người Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện vẫn sẽ có đường sống sót...
Hắn bắt đầu van xin Sơ Tuyết.
Nước mắt Sơ Tuyết chảy ra đầy mặt nhưng vẫn cắn răng lôi hắn đi.
- Ngươi có thể từ bỏ hy vọng của bản thân ngươi nhưng ta thì không thể từ bỏ hy vọng của tất cả mọi người. Ngươi chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ...
Đúng lúc này người thần bí đuổi tới. Thân hình lão ta vẫn ẩn sâu trong lốc xoáy, chân đạp mây đen, khí tức hùng hồn toả ra mạnh đến mức khiến xương cốt toàn thân Sơ Tuyết và Phượng Minh kêu lạch cạch vì chịu không nổi áp lực.
- Ha ha, lão già kia, thân là đại năng Pháp Thân mà lại đi bắt nạt hai tiểu hài đồng không đáng xấu hổ sao?
Một giọng nói già nua vang lên khiến Sơ Tuyết mừng rỡ vô cùng. Người trung niên từng cứu nàng từng nói đến lúc thích hợp sẽ có người của ông ta xuất hiện hỗ trợ. Quả nhiên ông ta không gạt nàng.
Một làn khói tím từ phía xa bay tới lượn vòng trước mặt Sơ Tuyết và Phượng Minh, từ trong làn khói phát ra tiếng ồm ồm:
- Hai đứa các ngươi đi trước! Không biết dùng cách nào cũng phải đến được núi Tử Mang, đó là sinh lộ cuối cùng!
Sơ Tuyết gật đầu, vội vã dìu Phượng Minh chạy đi.
Khu rừng chỉ còn lại làn khói tím và người thần bí trong lốc xoáy.
Người thần bí hừ lạnh:
- Chỉ là một Sinh Tử cảnh nho nhỏ mà cũng dám cản ta, muốn tự tìm đường chết sao?
- Sinh Tử cảnh? Nếu không phải ta sợ bị đám người Thái Miếu các ngươi cắn vào mông thì sao phải tự phong ấn bản thân ở cảnh giới này! Ngươi nhìn xem ta là ai!
Làn khói tím bay lượn trong không trung rồi bỗng biến thành một con rết tím khổng lồ dài cả trăm trượng, trông vô cùng hung ác. Hoá ra người kia là yêu tộc, không phải nhân loại. Yêu tộc có quan hệ gì với Phượng Minh và Phong Kiếm học viện? Chẳng lẻ từng chịu ơn của Phong lão nên đến trợ giúp hay sao?
Giọng nói người thần bí trở nên nghiêm trọng:
- Yêu đế? Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao? Là Cửu Thiên đế tên bất tài kia muốn nhúng tay vào chuyện của Thái Miếu? Các ngươi tưởng Thái Miếu không có khả năng diệt Cửu Thiên vương triều hay sao?
Yêu đế cười lớn:
- Thằng con rể của ta bất tài thì sao chứ? Mặc dù nó bất tài nhưng sinh ra được một đứa con không bất tài chút nào. Tào Phi nhà ta lọt vào mắt xanh của Đệ Nhị Thiên, ngày Lục công tử hạ phàm sẽ trở thành tùy tùng của người. Thái Miếu các ngươi dám động vào Đệ Nhị Thiên?
Quả nhiên ba chữ "Đệ Nhị Thiên" rất có sức nặng. Người thần bí trầm mặc:
- Ta không tổn thương cháu ngươi là được. Còn Phượng Minh ta quyết không bỏ qua! Dù có đắc tội với ngươi, ta tin về sau Thái Miếu cũng có thể giúp ta dàn xếp!
- Ồ, vậy ngươi hiểu lầm rồi!
Yêu đế nói:
- Cháu trai ta nói vì Phượng Minh từng giúp đỡ nó trong quá trình nó sáng tạo ra con đường tu tâm và huyết văn nên muốn báo đáp. Chỉ cần ngươi không ra tay với hắn trước khi hắn đến núi Tử Mang, giúp hắn có thêm ít hy vọng níu kéo là đủ để trả ân tình này rồi.
- Núi Tử Mang?
Người thần bí suy nghĩ rồi hừ lạnh:
- Chính là nơi tồn tại vô số lời đồn đó ư? Được, bổn tôn chấp nhận yêu cầu của ngươi. Nhưng đến khi đó nếu ngươi còn xen vào chuyện này, ta sẽ bẩm lên bên trên, dù các ngươi có dây dưa rễ má gì với Đệ Nhị Thiên cũng không thoát khỏi trừng phạt đâu!
- --------
Sơ Tuyết và Phượng Minh băng qua xong một khu rừng thì vết thương của Phượng Minh trở nặng. Hắn mất máu quá nhiều, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, hơi thở yếu ớt vô cùng. Tính mạng đang lây lất như đèn dầu trước gió nhưng miệng hắn lại nở một nụ cười vui vẻ.
- Sống cũng được mà chết cũng tốt. Nếu ta chết đi thì các ngươi sẽ được một con đường sống. Còn nếu ta sống thì các người sớm muộn gì cũng bị ta hại chết...
- Câm miệng!
Sơ Tuyết tát hắn một cái trời giáng sau đó băng bó vết thương nơi ngực cho hắn.
Đúng lúc này ở phía xa có tiếng bước chân truyền lại dồn dập, giống như có một đội quân hơn ngàn người chạy đến.
Sơ Tuyết kéo Phượng Minh nấp vào một bụi cỏ gần đó quan sát. Vì bụi cỏ quá nhỏ nên thân thể nàng và Phượng Minh áp sát vào nhau, máu tươi trên người hắn cũng dính vào áo nàng. Bị hơi thở của Phượng Minh phả vào cái cổ trắng ngần của mình, mặt nàng bỗng nóng lên, hai má đỏ bừng.
Thật không tưởng tượng nổi mình vốn là đại sư tỷ của Phong Kiếm học viện, một thân bạch y thanh cao thoát tục như tuyết trắng, thần tượng của không biết bao nhiêu nam nhân Nam Thiệm mà cũng có ngày phải thân cận với một kẻ mà nàng ghét nhất. Vậy thì thôi đi, người hắn còn dính đầy máu tươi nhớp nháp trông dơ bẩn vô cùng.
Thấy biểu tình của Sơ Tuyết, Phượng Minh cười ngây dại, cắn nhẹ lên cổ nàng.
- Ngươi làm gì vậy?
Sơ Tuyết đang định phản kháng thì trước mặt bỗng xuất hiện hàng ngàn binh lính chạy ngang qua. Người dẫn đầu chính là Lăng Vân trong bộ chiến giáp màu đen.