Nghe đồn rằng đại ma đầu này đến từ thiên ngoại, sau khi tàn sát chúng sinh nhân giới thì bị một vị đại năng giết chết và phanh thây thành năm phần, mỗi một phần cơ thể phong ấn ở một vị trí khác nhau trên nhân giới, từ đó đến nay đã hơn mấy trăm vạn năm.
Vô Nhật đế đời thứ nhất sau khi được phụ thân ban đất phong thì phát hiện ra sự tồn tại của ma thủ. Ông ta xây dựng nên đế đô xung quanh ma thủ, mượn ma khí dày dặc của nó để tu luyện, thậm chí trải qua nhiều đời thì hoàng tộc Vô Nhật còn tổng hợp được mười tám loại cấm kỵ ma công nhờ nghiên cứu ma thủ này. Nhờ vậy khiến cho sức mạnh Vô Nhật vương triều luôn nằm trong tốp đầu của ngũ vương triều. Nếu không phải Linh Tiên đế - Tử Dận chân nhân từ bỏ huyết mạch, tiến hành biến pháp để toàn dân chuyển sang tu chân thì Vô Nhật vương triều chắc hẳn vĩnh viễn mạnh hơn Linh Tiên tông một bậc, xứng danh Nam Thiệm đệ nhất vương triều.
Phượng Minh và đám người Trần Ngọc Kỳ sau mấy tuần rong ruổi cuối cùng đã tới được đế đô.
Ấn tượng đầu tiên của hắn với nơi này chính là sự hoa lệ và choáng ngợp.
Người đi lại nô nức không ngừng, mà điều đặc biệt là khí tức ai nấy đều khá mạnh, dường như chính ma khí ở đây đã tôi luyện thân thể cho họ. Nhưng cũng có lẽ vì vậy mà tính cách người dân Vô Nhật vương triều khá tàn nhẫn, ánh mắt lúc nào cũng tỏa ra sát khí với người xung quanh. Bây giờ Phượng Minh mới hiểu vì sao Trần Ngọc Kỳ lại không muốn ở lại trong đế đô lâu dài. Với sự nồng đậm của ma khí gấp mười lần ở U Lam thành, kẻ sống ở đây lâu dài chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng thần tính.
- Độc Cô công tử, ở vương triều chúng ta có một số phong tục đặc biệt cần chú ý nếu không muốn rước hoạ vào thân. Sát Nhân lệnh là một lệnh bài màu đỏ thường được dắt ở lưng quần, chứng minh cho địa vị cao tuyệt của người đó. Ngoài số lượng ít các đại năng Sinh tử cảnh thì còn có các công tử thế gia hay tinh anh tứ đại tông môn đủ tư cách sở hữu lệnh bài này. Quyền lợi của nó rất đơn giản, vô cùng trực tiếp, đó là giết người bất kể thân phận, bất kể vị trí. Dù có đứng trước mặt Vô Nhật đế mà giết người thì cũng không ai được truy cứu. Chỉ là mỗi một lần phát động Sát Nhân lệnh thì người sở hữu phải dùng hai thành tu vi truyền vào nó, đây xem như một loại lệ phí.
- Có chuyện như vậy sao? Vậy chủ nhân thật sự của Sát Nhân lệnh chẳng phải sẽ được gần ba trăm cường giả cống nạp tu vi thường xuyên sao?
Phượng Minh thắc mắc hỏi lại. Trần Ngọc Kỳ đáp:
- Chính là vậy! Ở các vương triều khác thì việc thôn phệ tu vi bị nghiêm cấm, bị phát hiện sẽ hứng chịu đuổi giết không ngừng. Nhưng ở Vô Nhật vương triều thì việc đó hoàn toàn hợp pháp, ngay cả Vô Nhật đế các đời cũng sử dụng, nhưng theo một cách nho nhã hơn là thông qua Sát Nhân lệnh. Cống nạp tu vi đổi lấy lợi ích quyền lực mà đến hoàng đế cũng phải chịu thua, ma lực của lệnh bài này không nhỏ đâu.
- Có quyền được ra tay với Vô Nhật đế không?
Phượng Minh hỏi thêm một câu khiến cả đoàn người ngựa dừng lại nhìn chằm chằm. Biết mình hơi lỡ miệng, Phượng Minh liền ôm quyền:
- Chỉ là chút hiếu kỳ, hy vọng các vị đừng trách phạt!
Hoàng Trung lắc đầu:
- Hỏi vậy không có gì sai, Sát Nhân lệnh đúng là một tấm lệnh bài đặc cách có thể trực tiếp khiêu chiến với hoàng đế. Nếu hoàng đế tu vi không bằng người thì sẽ mất mạng, trong lịch sử cũng có mấy vị hoàng đế băng hà bởi tấm lệnh bài này rồi. Tất nhiên, kẻ khiêu chiến về sau cũng phải chịu sự báo thù không ngừng nghỉ của hoàng thất Vô Nhật.
Trần Ngọc Kỳ nói:
- Nhờ phương pháp tàn nhẫn này mà Vô Nhật vương triều chúng ta luôn giữ được sức mạnh trong bất kỳ thời đại nào. Đấu tranh không ngừng, lừa lọc, chém giết lẫn nhau là cuộc sống nơi đây. Kẻ mạnh là người có tất cả, còn kẻ yếu sẽ bị đào thải trở thành bậc thang cho kẻ mạnh bước lên.
Phượng Minh tỏ vẻ đã hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đi lại trong thành một lúc, cả đoàn người dừng lại trước một biệt phủ nguy nga đồ sộ, phía trước đại môn có treo một tấm biển sơn son thếp vàng: “Đông Hoa phủ”. Ở Vô Nhật vương triều thì các hoàng tử và công chúa sẽ không ở trong hoàng cung mà được cấp đất phong ở bên ngoài. Điều này giúp họ có thể tự do đi lại và hoạt động theo ý thích của mình, hoàn toàn không gò bò theo luật lệ nào cả. Suy cho cùng, Vô Nhật vương triều nhìn thì như khắc nghiệt, song thực chất cũng là nơi tự do tự tại nhất.
Trần Ngọc Kỳ dẫn hắn tới phòng của mình rồi ngay lập tức rời đi. Trước khi dẫn Phượng Minh vào yết kiến Vô Nhật đế thì nàng muốn thăm dò tình hình hoàng cung trong mười năm nay rồi mới tính tiếp.
- Độc Cô công tử, để thiếp thân tắm rửa cho người!
Sau khi hắn vào phòng thì có một nô tỳ từ bên ngoài đi vào, tay cầm một bộ cẩm bào dệt từ lụa. Nàng ta hành lễ rồi ra hiệu muốn hầu hạ hắn đi tắm.
- Không cần, việc này tự ta làm là được. À, trong phủ còn bộ y phục nào đỡ lòe loẹt hơn không, tốt nhất là không có hoa văn gì, vải thô càng tốt. Mặc mấy bộ cẩm bào đắt tiền này ta thấy ngứa ngáy…
- Tuân lệnh công tử!
Tắm rửa chỉnh chu xong, hắn đi dạo khắp biệt phủ của Trần Ngọc Kỳ một vòng. Nhìn đài các khắp nơi, hạ nhân đi lui đi tới cũng pải ba bốn trăm người, thậm chí còn có một đội vệ binh tu vi khá cao cường. Trông thấy Phượng Minh, tất cả đều cúi đầu đồng thanh hô:
- Bái kiến Độc Cô công tử!
Phượng Minh lắc đầu thở dài. Được mọi người kính trọng như vậy khiến hắn bất giác gợi nhớ lại mấy chuyện cũ trong quá khứ. Thiếu chủ, Minh công, từ khi hắn khôi phục ký ức thì ngày nào bên tai cũng văng vẳng mấy từ này, giống như những người đã khuất đang hối thúc hắn báo thù cho họ. Hắn cũng muốn làm điều đó, chỉ là cần phải vượt qua tử kỳ ba tháng trước mắt thì mới nghĩ tới chuyện khác. Huống hồ tu vi của hắn bây giờ đã mất toàn bộ. Sau lần vẽ tranh ở núi Tử Mang, hồn huyết toàn thân tiêu biến, đạo tâm vỡ nát. Bù lại sau họa là phúc, hắn đã có thể tu linh, không những vậy còn có thể tu văn, không giống như những kẻ khác vĩnh viễn không có cơ hội song tu hai con đường luyện thể.
- Ta muốn ra ngoài!
Phượng Minh cảm thấy ở đây quá buồn chán bèn nói với một tên vệ binh. Tên này chạy đi hỏi ý kiến của Hoàng Trung ở Vệ các xong thì trở lại ôm quyền:
- Công tử, thất công chúa dặn dò phải bảo vệ ngài kỹ lưỡng. Ngài có thể ra ngoài, nhưng vẫn nên để một trăm vệ binh cải trang đi theo.
- Được, nếu không cần thiết thì các ngươi cũng không cần lộ diện!
Phượng Minh cảm thấy hơi đau đầu vì sự bao bọc quá kỹ lưỡng này. Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của Trần Ngọc Kỳ, hắn vẫn vui vẻ đón nhận.
————————————————————
Đế đô sầm uất hoa lệ, vô số nhà cửa đài các khiến một người còn chưa tham quan nhiều như Phượng Minh cảm thấy choáng ngộp. Thạch thành nếu so sánh thì chỉ bằng một phần một trăm của Đế đô. Thậm chí nếu muốn đi từ cổng Nam đến cổng Bắc thì phải mất tới ba ngày mới tới nơi. Dù sao quy định ở Vô Nhật vương triều là nghiêm cấm bay trên không trung bất kể là tự thân hay dùng pháp bảo, linh thú, nên muốn di chuyển tất cả mọi người đều phải đi bộ.
- Linh Bảo đường?
Ánh mắt Phượng Minh đột nhiên chú ý đến một tòa các bảy tầng, phía trước có hai tiểu cô nương tầm bảy tuổi đầu thắt hai bím tóc đang ríu rít mời khách.
Thấy Phượng Minh đi tới, sau một hồi đánh giá, một bé gái áo xanh cản hắn lại rồi nói:
- Vị đại ca này, nơi đây chỉ dành cho giới cao tầng của Đế đô. Muốn vào phải đóng trước một vạn lượng bạc, hoặc một trăm trung phẩm linh thạch. Sau khi ra ngoài thì Linh Bảo đường sẽ hoàn trả.
Linh thạch? Phượng Minh vỗ vỗ trán. Hắn chính thức nhớ ra một người tu linh thì ngoài việc sử dụng linh khí trong thiên địa tu luyện, thì còn cần linh thạch để nâng cao tốc độ tu luyện.
Linh thạch nói trắng ra chính là một loại linh khí đã được tự nhiên áp súc lại sau mấy trăm vạn năm, từ thể khí biến thành thể rắn. Đập nát linh thạch ra có thể khiến linh khí trong vùng không gian nhỏ xung quanh trở nên nồng đậm hơn. Mà linh thạch chia ra làm bốn loại phẩm chất: Hạ, trung, thượng, cực. Hạ là loại thường thấy nhất, trung phẩm dành cho tầng lớp trung lưu, còn thượng phẩm thì chỉ có thế gia công tử hay hoàng thân quốc thích mới sở hữu nổi. Riêng cực phẩm linh thạch thì là vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, từ khi Nam Thiệm thành lập đến nay, người ta chỉ nghe thế gian từng xuất hiện bốn viên cực phẩm linh thạch. Vì sự quý hiếm và công dụng lớn lao của nó, mỗi viên cực phẩm linh thạch mỗi lần xuất thế đều dẫn tới vô số trận tranh đoạt đầy mưa máu giữa các thế lực.
Quay lại hiện tại, nhìn bộ dạng lúng túng của Phượng Minh, bé gái áo xanh bĩu môi:
- Nhìn kiểu ăn mặc này sớm biết là không có tiền rồi!
Bé gái áo đỏ còn lại thì chống nạnh:
- Tiểu Thanh, nói nhiều làm gì, cho hắn một quyền đuổi hắn đi!
- Này hai đứa, đừng hỗn!