Tám chữ thốt ra từ miệng Ngũ Âm khiến mọi người đang có mặt ở trận chiến chết lặng, loại công pháp gia tăng cảnh giới gần như nghịch thiên như vậy đúng là đã nghiền nát tất cả.
Khí thế của Ngũ Âm gia tăng đến Ngưng Thần hậu kỳ, tuy nếu nhìn kỹ rất mỏng manh bất ổn nhưng đó vẫn là Ngưng Thần hậu kỳ chân thật. Đây là loại cảnh giới chỉ sau Vô Nhai, đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ có thể mở ra một tông phái nhỏ, hay thậm chí làm trưởng lão một bang.
Rốt cuộc Ngũ Âm là ai? Rốt cuộc là nơi nào sản sinh ra một quái thai khủng khiếp đến vậy? Trong trận chiến này, đám người Từ Vi đã bắt đầu cảm thấy bất lực.
Từ Vi nhìn Mộng Điệp đang gục dưới mặt đất, nơi đó cách Từ Vi không xa nhưng nàng không thể nào tới đó được, bởi vì trước mặt nàng là một biển người chém giết hỗn loạn vô cùng. Nàng tự lo cho bản thân còn chưa xong nói chi đến việc cứu Mộng Điệp.
Ngũ Âm nhìn Tam Tần lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết, ta sẽ để cho ngươi chết trước!
Tam Tần cười cay đắng.
Gã liếc qua Mộng Điệp đã mất hết tu vi ngồi bệt xuống đất, lại nhìn Từ Vi chém giết trong vô vọng. Với bản lĩnh chạy trốn của mình thì gã hoàn toàn có thể thoát thân, nhưng làm như vậy nên hay sao?
- Ngũ Âm huynh hiểu lầm, ta quay lại chỉ để lấy hồ lô thôi. Tạm biệt, hậu hội hữu kỳ!
Tam Tần dứt lời lại biến mất vào trong vòng xoáy. Hồ lô màu tím quả nhiên đã bị gã lấy lại. Ngũ Âm chỉ cười khinh bỉ, nếu dốc toàn lực truy sát Tam Tần vẫn được nhưng rất tốn thời gian.
Dưới đất, nhìn thấy hành động của Tam Tần thì Mộng Điệp chỉ biết bật cười chua xót.
Ngũ Âm cười nhạt:
- Đời người là thế, không tự dựa vào chính bản thân thì không sống nổi. Trông chờ vào tên bất tài kia sao? Thôi, bổn công tử tiễn ngươi một đoạn vậy!
Bàn tay hắn vung lên đánh thẳng xuống, nhưng đúng lúc này giọng của Tam Tần từ trong không trung lại vang lên một lần nữa:
- Tên khốn, ta liều mạng với ngươi!
Tam Tần hiện thân đứng chắn trước mặt Mộng Điệp. Nước mắt nước mũi của gã chảy đầy trên mặt, gã đang khóc.
Gã thật sự là một người rất nhát gan, nếu là bình thường cho dù thế nào gã cũng sẽ biến mất khỏi chiến trường đầu tiên, nhưng ở đây gã không làm nổi.
Vì ở đây có Mộng Điệp.
Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Tam Tần, khoé môi nở nụ cười thật tươi.
Nụ cười đó rơi vào mắt Tam Tần nhưng chẳng khiến tâm tình gã tốt lên chút nào, gã cầm hồ lô đưa lên thủ thế, khóc rống lên:
- Đồ đàn bà xui xẻo, mấy chục năm qua lúc nào cũng kiếm chuyện với ta. Ta chỉ hận không thể rời xa ngươi vĩnh viễn, còn không mau cút đi!
Chứng kiến cảnh tượng này, khoái cảm giết người của Ngũ Âm càng tăng mạnh. Hắn cười ha hả:
- Để ta làm người tốt giúp các ngươi vĩnh viễn rời xa nhau! Thuận thiên thừa vận, Ngô Hoàng chiếu viết, phán ngươi tội chết!
Lần này cánh cửa thứ ba mở ra, một hư ảnh hoàng đế lại bước ra, khí thế chồng lên hai vị hoàng đế đầu tiên, cả ba cùng đưa tay chỉ về phía Tam Tần.
Bầu trời như phải biến sắc dưới sức mạnh khủng khiếp của linh pháp này. Ngay cả không khí xung quanh Tam Tần cũng vang lên từng tiếng nổ đì đùng như bị xé rách.
Cảm giác đầu tiên Tam Tần cảm nhận được là đau, đau như vừa có người cầm dao đâm hắn một vạn lần.
- Ha, lần này lỗ nặng rồi, không ngờ có ngày ta lại bỏ mạng vì một nữ nhân...
Đó là câu thì thào cuối cùng của Tam Tần. Khi mọi thứ trước mặt bắt đầu mờ dần, đột nhiên gã chợt nhìn thấy một cánh buớm máu tím đẹp đến mê người xuất hiện.
Cánh bướm này xuất hiện trong tầm mắt gã mang theo một hơi thở quen thuộc xen lẫn chết chóc...
- Tàn Điệp!
Một giọng nói quen thuộc không kém cũng vang lên, chỉ là giọng nói ấy giờ đây không còn sự chua ngoa mà chỉ có dịu dàng cùng mệt mỏi...
- --------
Hồ điệp như mộng, mộng thành hồ điệp.
Rốt cuộc là người nằm mộng biến thành hồ điệp hay là hồ điệp nằm mộng biến thành người?
Khi tàn mộng phải chăng hồ điệp cũng sẽ biến mất?
Bản lĩnh ảo thuật của Mộng Điệp không phải học được từ Phong Kiếm học viện mà là trong lúc lịch lãm Huyết Hoả vương triều thu được một hòn đá màu tím có chứa công pháp và trận đồ ảo thuật thời thượng cổ.
Công pháp này có tên Cửu Điệp Nhất Mộng. Thông thường mỗi người sẽ chỉ có một linh thể duy nhất trong đời, thế nhưng công pháp này sẽ giúp chủ nhân ở mỗi cảnh giới dùng ảo thuật tạo ra một linh thể hư ảo hình bướm. Linh thể hư ảo này dùng chính sinh mạng của chủ nhân dung nhập vào, nếu nó tổn thương thì chủ nhân cũng sẽ chịu tổn thương tương tự.
Tám cảnh giới, tạo ra tám linh thể, cộng thêm linh thể nguyên bản là chín. Theo ghi chép thì sức mạnh của tám linh thể nhân tạo là tuyệt đỉnh vô song, nhưng người luyện phải chờ đến mỗi ba cảnh giới, đem ba linh thể nhân tạo dung hợp lại một lần với linh thể nguyên bản thì mới sử dụng được.
Tu vi của Mộng Điệp là Hoá Hình hậu kỳ đỉnh phong, đã rất gần với lần dung hợp đầu tiên trong đời. Một khi thành công thì nàng tự tin sẽ mạnh mẽ không thua gì Cố Tam Ngưu. Chỉ đáng tiếc...
Trong không trung xuất hiện một cánh bướm màu tím bay lượn lờ. Cánh bướm này đẹp tới mức khiến tâm hồn mọi người trong chiến trường trở nên điên đảo, quên mất bản thân đang chém giết nhau.
Ngay cả Ngũ Âm cũng thoáng ngẩn ra một chút. Nhưng rồi hắn sực tỉnh vì cảm nhận được một sự nguy hiểm tột cùng đến từ cánh bướm này.
- Không!
Ngũ Âm chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó cánh bướm màu tím nổ tung, một sức hủy diệt không gì tả nổi bao trùm lấy Ngũ Âm, đánh nát một cánh cửa trong Cửu Trùng Môn của hắn.
Chín cánh cửa này có liên hệ đến tu vi của Ngũ Âm nên lập tức cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ của hắn bị tụt xuống không phanh, chỉ còn Ngưng Thần trung kỳ.
Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó, cánh bướm tím thứ hai xuất hiện. Cũng theo con đường mà cánh bướm đầu tiên lựa chọn, nó tự bạo. Lại một vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện đánh nát cánh cửa thứ hai đang lơ lửng trên trời.
Ngũ Âm gào thét đau đớn nhưng phát hiện ra công pháp kia quá quỷ dị. Dù mình công kích mạnh cỡ nào thì cũng không thể động vào hai cánh bướm, như thể nó chỉ là hư ảo vậy.
Đến khi Ngũ Âm nhìn thấy cánh bướm thứ ba xuất hiện thì cũng là lúc hắn buông xuôi chống cự, chỉ nhắm mắt và cười gằn dữ tợn.
Nước mắt Tam Tần cũng bắt đầu chảy, hắn nhìn thấy hình ảnh Mộng Điệp trong cánh bướm cuối cùng này. Đó chính là cánh bướm bản nguyên kết hợp với toàn bộ huyết nhục của nàng.
Cánh bướm màu tím từ từ bay lên không trung, trước khi đi còn lượn vài vòng xung quanh Tam Tần như muốn tiễn biệt.
- Huynh muốn rời xa ta vĩnh viễn, lần này huynh thành công rồi...
Tiếng thì thào của Mộng Điệp bị kết thúc bằng một tiếng nổ đinh tai nhức óc như muốn xe nát cả đất trời. Một hòn đá màu tím từ không trung rơi xuống trước mặt Tam Tần, gã vội vã ôm lấy nó khóc lớn.
Đúng lúc này một bàn tay thô ráp đặt lên vai gã, giọng nói khàn khàn:
- Đi thôi! Ta tới cứu ngươi và Từ Vi!