• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Đường Ý cuối cùng cũng hiểu được câu cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng* có bao nhiêu áp lực và trầm tĩnh.
Câu gốc: châm điệu đáo địa thượng đô năng thính kiến
Cô nuốt nước miếng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Bà Đường chỉ tay vào màn hình TV "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đường Đường, con cũng không phải là minh tinh, sao lại lên TV?"
Đường Ý không tìm được câu trả lời.
Ông Đường vén chăn đứng dậy, bước đến trước TV "Này, người này thật sự là Phong Sính sao?"
Đường Ý ngoan cố lắc đầu, cho dù đánh chết cô cũng không dám thừa nhận.
Quan hệ lộn xộn này có thể khiến mẹ Đường lên cơn tăng huyết áp mất.
"Không phải, sao ba mẹ lại nghĩ đến Phong Sính? Con và anh ta không có khả năng!"
"Nhưng ba trông cũng hơi giống nha..."
Ba Đường ngồi ở cuối giường, phân tích hình ảnh dừng trên màn hình "Thân hình và vóc dáng đứng nghiêng, đầu lại cao như vậy".
"Anh ấy không phải!", Đường Ý ngoan cố tìm cơ hội phản bác lại.
"Vậy cậu ta là ai?" Bà Đường ngồi xuống bên giường Đường Ý.
Việc đã đến nước này, gương mặt cô lại được nhìn rõ như vậy, Đường Ý muốn chối cãi cũng không thể "Là bạn trai của con, hôm qua anh ấy đến khách sạn thăm con".
"Con có bạn trai từ lúc nào?"
Đường Ý không tự chủ nghĩ đến Tiêu Đằng, chỉ là cô vẫn chưa kịp giới thiệu với ba mẹ, bọn họ đã nhanh chóng phân li rồi.
"Vừa mới không lâu".
Ông Đường mặt vẫn lạnh lùng như cũ "Con đã đi làm, ba cũng không phản đối con có người yêu, nhưng tại sao lại lên TV chứ?"
"Đó là trong thang máy, có thể giám sát không cẩn thận đưa hình ảnh của chúng con lên TV".
Ba mẹ không hiểu những điều này, nhưng ít nhất từ miệng Đường Ý đã xác nhận người này không phải là Phong Sính.
Bà Đường cũng thả lỏng "Thiếu chút nữa đã hù chết mẹ, Đường Đường, chị của con bây giờ đã gả vào Phong gia, mẹ thấy thằng nhỏ Phong Sính kia cũng không tồi nhưng hai đứa ngàn vạn lần đừng thân mật quá, nếu bị truyền đi sẽ không hay".
"Mẹ, người yên tâm, con hiểu mà".
Đường Ý không ngủ được nữa, đứng dậy vào phòng vệ sinh, cô lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra, cặp nhẫn chỉ còn lại một chiếc.
Tối qua Phong Sính cưỡng hôn cô, sợi dây này nhất định là trong lúc bọn họ xô đẩy đã rơi ra khỏi túi áo, nhưng còn cái nhẫn kiểu nam kia lại nằm trong túi quần anh.
Mẹ Đường bên ngoài thúc giục, Đường Ý rửa mặt xong, cùng ba mẹ ngắm cảnh xung quanh trong phòng ăn điểm tâm.
Cô đang uống sữa tươi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phong Sính đang từ quầy phục vụ đi đến.
Đường Ý thiếu chút nữa bị sặc sữa trong miệng, ba mẹ còn đang bàn chuyện chi bao nhiêu tiền cho buổi lễ, cô vội vàng đứng dậy "Mẹ, con đi lấy thêm đồ ăn nha".
"Được, con đi đi".
Cô bước nhanh về phía trước, đi đến trước Phong Sính, Đường Ý kéo tay anh lại, lôi anh ra ngoài phòng ăn.
Phong Sính đi cùng cô đến cửa thang máy "Sao vậy, một đêm không gặp, lại muốn tôi đến như vậy sao?"
Đường Ý chỉ vào trang phục trên người anh "Anh buổi tối không tắm sao? Ngay cả trang phục cũng không thay ra!"
Phong Sính cuối đầu nhìn một chút "Sao em biết tôi không tắm? Em nhìn lén tôi à?"
"Tôi không có thời gian tán dóc với anh những chuyện đó, anh mau đi đi".
Phong Sính buồn cười nhìn lại trong phòng ăn "Oh, tôi thấy chú và dì rồi, tôi đến đó chào hỏi".
Hai tay Đường Ý ngăn trước mặt anh "Lời chào của anh lần trước đã sai rồi đó, ba mẹ tôi anh phải gọi là ông ngoại bà ngoại mới đúng. Còn nữa, chuyện trên TV là do anh làm đúng không? Anh cần gì phải đi chịu chết chứ? Ba tôi là người giỏi cày cuốc, nếu ông biết là anh cưỡng hôn tôi, không biết chừng sẽ đem anh biến thành sân cỏ đấy!"
"Cuốc?" Phong Sính dứt khoát tựa vào cửa thang máy, vẻ mặt cười xấu xa, khóe miệng bên trái khẽ giương lên "Tôi cũng sẽ a".
Đường Ý không hiểu lời nhái lại "Anh mau đi đi, anh cố ý mặc quần áo tối qua đến phòng ăn đúng không? Anh chơi đủ chưa?"
"Tối qua lúc tôi gặp em đã tắm rửa thay đồ rồi, sao hôm nay phải thay đổi? Em muốn tắm cho tôi sao?"
Cửa thang máy mở ra, Đường Ý kéo tay Phong Sính, muốn nhét anh vào thang máy.
Nhưng Phong Sính như đóng đinh dưới chân, đâm xuống đất không nhúc nhích.
Đường Ý sợ ba mẹ tìm đến, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm nghị "Anh có đi hay không?"
"Lời này thật là ngược ngạo, bữa ăn trong sảnh đều là của tôi, sao tôi phải đi?"
Đường Ý cắn môi, không biết làm cách nào giữ anh lại "Được, vậy tôi đi!"
Cô đưa tay ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, Đường Ý đi vào, thầm nghĩ nếu cô rời đi anh cũng sẽ đi vào theo.
Nam nhân đọc được suy nghĩ của cô, anh nghiêng người đứng dậy, như muốn đi về hướng phòng ăn "Tôi là người lịch sự, không thể bỏ đi không chào hỏi được".
"Này, anh!" Đường Ý thực sự bị gây sức ép, cô bước nhanh qua thang máy, giữ chặt cánh tay Phong Sính "Không cần thiết như vậy, ba tôi tính tình hung dữ, nếu biết tối qua là anh, có thể sẽ gặp rắc rối lớn".
"Tôi muốn náo loạn lên, tôi muốn em ngoan ngoãn theo tôi em lại mặc kệ, tôi đây liền đi vào nói rõ mọi chuyện cho ba mẹ em. Chuyện của ba tôi và chị em họ cũng có thể đồng ý, tôi lại là một thanh niên lý tưởng, đạo đức tốt, tài mạo song toàn, sao lại không đồng ý chứ?"
"Nhưng tôi không chấp nhận anh!"
Phong Sính ỷ với lợi thế chiều cao, liếc cô một cái "Tôi cần gì em chấp nhận? Đối với em luôn là ép buộc, tôi thừa nhận như vậy".
Đường Ý không thể hít một hơi lạnh, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
"Không phải muốn tôi đáp ứng anh một chuyện sao? Tôi đồng ý".
Phong Sính không tin được Đường Ý "Đêm nay em cứ tới đây".
"Đợi ba mẹ tôi trở về đã".
"Em lại muốn nuốt lời đúng không?"
Đường Ý lúc này thầm nghĩ chỉ muốn đuổi anh đi thật nhanh "Tôi không dám, đã được chưa?"
"Nếu em lừa gạt, tôi sẽ có cách trị em", Phong Sính cũng không có thời gian hao phí ở đây, xoay người đi vào thang máy.
Đường Ý tạm thời được thả lỏng, trở về phòng ăn.
Ông bà Đường ở lại đây chơi hai ngày, phải trở về.
Dù sao nhịp sống cũng không giống nhau, rất khó làm quen.
Phong Triển Niên sắp xếp xe riêng chở hai người về, còn chuẩn bị không ít quà cáp, bảo là muốn gửi tặng cho những người thân trong nhà.
Đường Ý nằm trên giường nhìn lên trần nhà, công việc đã bị mất, khi các bạn cùng phòng ở đâu đều cố gắng phấn đấu mà sống, chỉ có cô cái nhiệt tình ban đầu kia cũng đã không còn.
Qua buổi cơm tối điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên tiếng chuông.
Đường Ý không để ý đến.
Cô ngủ rất sâu, cho dù lúc này động đất tới đây cũng không muốn chạy.
Hôm sau.
Tiêu Đằng đến công ty, một đám người đứng bên mặt kính với dòng sơn đỏ: Chuyển phát nhanh, biển thủ.
Từng giọt sơn đỏ nhỏ xuống giống như từng chuỗi nước mắt chảy ra.
Viên Viện vội vàng từ phòng làm việc chạy ra "Tiêu Đằng, phải làm sao bây giờ?"
Cô đứng trước chiếc xe mới cách đó không xa, cũng bị đổ đầy sơn.
Mấy người dẫn đầu mang theo thùng sơn tiến lên "Hai vạn tiền hàng của ta cứ như vậy bị mất, rốt cuộc có bồi thường không?"
"Xin hỏi anh chuyển phát nhanh hàng gì?" Tiêu Đằng nhìn về phía mọi người.
"Của ta là váy tơ tằm, vài chục ngàn cái đấy".
"Của tôi là dây chuyền..."
Mười mấy người tràn ra, sắc mặt Viên Viện trắng bệch "Như vậy tính xuống, chúng tôi đã tổn thất bao nhiêu hả?"
"Tôi muốn xem đơn hàng chuyển phát nhanh" Tiêu Đằng đưa tay.
Người đàn ông dẫn đầu đưa danh sách cho anh.
Tiêu Đằng nhìn kỹ một lần "Anh chỉ được bảo hiểm đảm bảo một ngàn, nếu như tôi kiểm tra xác nhận hàng hóa thật sự bị mất, tôi sẽ căn cứ theo bảo hiểm bồi thường cho anh".
"Anh nói cái gì? Đây rõ ràng là trách nhiệm của công ty chuyển phát nhanh các anh, nhất định là đã bị chuyển phát viên trộm".
"Được thôi! Nếu hôm nay không cho chúng tôi lời giải thích rõ ràng, các người sẽ không có cơm mà ăn đâu!"
Viên Viện khoác tay phải vào cánh tay Tiêu Đằng "Chúng ta báo cảnh sát đi?"
"Còn muốn báo cảnh sát sao? Đại gia ta đập phá hết đất này để bọn các người đỡ phải gieo tai họa về sau!"
Một người phụ nữ trung niên hất thùng sơn vào hai người, Tiêu Đằng nhanh tay lẹ mắt quay lưng ôm Viên Viện vào người, dòng sơn màu đỏ dội thẳng lên người anh. Viên Viện che mặt, nghe được tiếng đánh đập vang lên.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, anh không sao chứ?"
Nam nhân mặt lạnh, cắn chặt răng lắc đầu với cô.
Viên Viện thấy trên đầu anh toàn là sơn đỏ, sau đó nhìn vào những người đang xông vào văn phòng, cô tức giận đến rơi nước mắt "Tại sao lại như vậy, chúng ta rốt cuộc đã đắc tội với ai? Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Tiêu Đằng, chúng ta báo cảnh sát đi!"
Vừa nói xong những lời này, Viên Viện chợt hiểu ra.
Tiêu Đằng lao vào văn phòng, Viên Viện vội vàng cầm di động gọi cảnh sát, sau khi nói xong lại bấm số của Đường Ý.
Mà lúc này, Đường Ý đang đứng ở phòng bếp nấu cháo, một bữa ăn sáng cô có thể nấu trong hai giờ, bởi vì lúc này cô không tìm ra được việc gì để làm.
Chuông di động vang lên, sáng nay cô đã nhìn qua, có hơn mấy chục cuộc gọi của Phong Sính.
Đối phương vẫn cứ gọi, Đường Ý trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên mới phát hiện là Viên Viện gọi.
Cô lập tức nhấn phím nghe "A lô!"
Đường Ý nghe được tiếng khóc bên kia truyền đến "Đường Đường, công ty bị đập phá, rất nhiều người tới đây gây chuyện, có phải cậu lại trêu chọc Phong Sính hay không? Tớ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ anh ta mới có thể làm ra chuyện này, tớ với Tiêu Đằng cho tới bây giờ chưa từng đắc tội với người khác..."
"Cái gì?" Đường Ý như rơi xuống hầm băng "Công ty, đập phá?"
"Gần đây thật vất vả mới có chút khởi sắc, không phải hai người đã chia tay rồi sao? Vì sao còn muốn kéo Tiêu Đằng xuống? Công ty này đã trút vào bao nhiêu tâm huyết và cố gắng của anh ấy, tại sao lại không cho anh ấy cơ hội dù là liều mạng bò về phía trước, như vậy gọi là công bằng sao?"
Viên Viện khóc đến thở không ra hơi, Đường Ý đứng ở đầu giường trấn an "Viên Viện, cậu đừng vội".
"Tớ sợ Tiêu Đằng đánh nhau với bọn họ, huhu".
Đường Ý không do dự, cầm lấy túi xách và áo khoác chạy nhanh ra ngoài.
Thuê xe đến công ty Tiêu Đằng, cô đứng ở cửa giật mình khi nhìn thấy dòng chữ xấu xí ngăn cản bước chân cô.
Nơi này hẳn là đã qua cuộc huyên náo, xung quanh yên lặng, trên mặt đất là một bãi sơn đỏ đã khô, Đường Ý hít thở khó khăn, cô đứng trước cánh cửa tăm tối, ánh nắng mặt trời không chiếu đến người. Cô không dám đi vào, đứng yên tại đó một lúc lâu, Đường Ý từ từ bước lùi về.
Cô nghĩ đến Tiêu Đằng với tinh thần hăng hái, nghĩ đến hoài bão to lớn của anh, nghĩ đến anh một người tài năng nhưng lại bị người khác dẫm nát trên lòng bàn chân một cách tàn nhẫn.
Vành mắt Đường Ý đỏ bừng nhưng cô không khóc.
Trong phòng làm việc, Tiêu Đằng bất động được đỡ dậy ngồi trên ghế sofa.
Viên Viện cũng rất chật vật, trên người dính không ít sơn đỏ, cô ngồi xổm trước mặt Tiêu Đằng "Anh nói gì với em đi, đừng dọa em".
"Đừng sợ", tầm mắt Tiêu Đằng cuối cùng cũng nhìn lại Viên Viện "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp chuyện như vậy".
Viên Viện gác mặt lên chân Tiêu Đằng "Cái thế giới này thật bất công!"
"A", Tiêu Đằng bật lên tiếng cười khẽ "Đứng lên đi, quét dọn lại chỗ này trước".
"Tiêu Đằng, em biết trong lòng anh khó chịu, anh đừng như vậy".
Viên Viện giữ chặt tay Tiêu Đằng "Lòng em rất đau".
Tiêu Đằng đứng dậy, đi qua mở cửa nhìn ra bên ngoài thấy chậu hoa cũng bị đánh ngã, anh tiến lên phía trước đem từng vật dựng đứng lên.
Viên Viện dán mắt vào bóng lưng anh, cô lao đến ba bước ôm chầm lấy eo lưng Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, chúng ta kết hôn đi, trong tay ba em có rất nhiều mối quan hệ, em sẽ nhờ ông giúp chúng ta. Anh tự mình phấn đấu quá cực khổ rồi, cái xã hội này muốn làm chuyện gì đều phải dựa vào quan hệ. Tiêu Đằng, anh tỉnh lại đi, em yêu anh. Chúng ta kết hôn đi có được không?"
Tiêu Đằng cứng người lại, cũng không trả lời Viên Viện.
Sau khi trở về nhà, Đường Ý gom quần áo quăng vào vali hành lý.
Tay chân cô bắt đầu thu dọn hành lý gọn gàng, nhưng nhiều đồ như vậy, căn bản không chứa đủ trong một cái vali.
Đường Ý dứt khoát đổ hết áo quần trong vali ra, cô ngồi thẫn thờ trên giường, đột nhiên cảm thấy hầu như cái gì cũng không cần mang theo, chỉ cần con người cô mang đi là được rồi.
Đến biệt thự Phong Sính, Đường Ý đứng ngoài cổng sắt khoảng nửa tiếng, mới có người giúp việc đi ra đưa cô vào phòng "Hôm nay Phong thiếu dậy muộn, mới chuẩn bị dùng điểm tâm. Buổi sáng tính tình của cậu ấy thường không tốt, cô nhớ cẩn thận".
Đường Ý bước vào phòng khách, Phong Sính ngồi an vị trước bàn ăn, nghe được tiếng bước chân liền nâng mắt lên.
Đường Ý mặc một chiếc áo len dệt kim dài màu đỏ tươi, dài đến đầu gối. Cô đến trước bàn ăn, Phong Sính thấy cô mang theo hai cái túi, cô đặt túi xuống ghế "Trong này là tất cả gia tài của tôi".
"Thế thì sao?" Phong Sính cầm lấy mẩu bánh mì mới nướng hỏi cô.
Đường Ý nhất thời không nói nên lời, tập trung sức lực mới có thể miễn cưỡng mở miệng "Tôi chuyển qua đây".
Phong Sính nhàn nhã dùng bữa sáng "Em chuyển đến đây? Vì sao?"
"Đây không phải là điều anh muốn sao?"
"Tôi rất tò mò, có phải có chuyện gì đã thúc đẩy em?"
Đường Ý thật muốn đem dĩa salad kia úp lên mặt Phong Sính "Tôi có thể ở đây với anh, nhưng chuyện này tuyệt đối không được để người nhà tôi biết".
"Được".
Phong Sính nhanh chóng đáp ứng "Đã ăn sáng chưa?"
Đường Ý kéo ghế ra, ngồi vào bên cạnh anh.
Người giúp việc đưa thêm một bộ chén đũa cho cô.
Đường Ý có thói quen ăn cháo trắng vào buổi sáng, Phong Sính mặc dù sống một mình, nhưng phương diện ăn uống trang phục từ trước đến giờ đều rất xa xỉ. Cô múc một miếng hoành thánh đưa lên miệng, Phong Sính cầm lấy khăn lau tay.
Anh nhìn cô gái ngồi bên cạnh, mắt ngọc mày ngài, nhìn một cái là thấy rõ, làn da trắng nõn mềm mịn. Phong Sính cầm tay Đường Ý lên, để tay cô vuốt ve trên mặt mình.
Thần kinh toàn thân Đường Ý căng thẳng, buông muỗng xuống nhìn anh.
Phong Sính khẽ cười "Ăn no rồi sao?"
"Ăn no rồi".
Phong Sính nói với người giúp việc "Đi ra ngoài trước đi, cơm trưa không cần chuẩn bị, bốn giờ chiều quay lại đây".
Người giúp việc hơi ngạc nhiên, ánh mắt quái lạ nhìn Đường Ý, sau đó ngầm hiểu mỉm cười nói "Vâng".
Từng người các cô lui ra ngoài, Đường Ý không khỏi hốt hoảng, dù đã thực sự đi đến bước đường này cô vẫn không có cách nào đối mặt với nó.
Phong Sính kéo tay cô qua khiến cô ôm lấy chính mình.
Bàn tay anh đặt sau gáy cô hòa vào nụ hôn với cô, Đường Ý không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, hô hấp Phong Sính trong lúc khát vọng đem cô cắn nuốt sạch sẽ. Nam nhân đứng lên, đặt cô ngồi trên bàn ăn kia.
Cảnh tượng này, Đường Ý cũng không xa lạ gì.
Cô ngồi yên không nhúc nhích "Chúng ta có thể đổi chỗ khác không?"
Một tay Phong Sính ấn cô xuống "Tôi thích ở đây".
Đường Ý rất tin tưởng vào số mệnh, nếu đã năm lần bảy lượt không thoát được cũng nên chấp nhận số phận, khiến cho chính mình bị thương không nói, còn muốn liên lụy đến người khác nữa sao?
Phong Sính đối với loại chuyện này yêu cầu rất cao.
Không chỉ muốn nước sữa trộn lẫn (thủy nhũ tương dung???), mà tốt nhất là tâm ý tương thông hoặc là ngay lập tức cảm nhận được sự giao thoa.
Anh kề sát môi mỏng bên tai Đường Ý "Sao lại bày ra bộ dạng miễn cưỡng này?"
"Anh còn muốn quản đến cảm thụ của tôi s ao?"
Phong Sính đè lại hai tay Đường Ý, bình hoa trên mặt bàn rung rung, nước bên trong sóng sánh dường như có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
"Đương nhiên, tôi muốn em vui vẻ phục tùng".
Đường Ý cảm thấy thân thể có chút khó chịu, cô thấy trên ghế đặt hai cái túi kia liền đưa tay cầm lấy, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Phong Sính "Chuyện anh yêu cầu tôi cũng đã đáp ứng, hy vọng sau này anh đứng làm khó Tiêu Đằng".
Động tác nam nhân dừng lại một chút "Em lại ngay lúc này nói ra yêu cầu này?"
Đường Ý cười lạnh, cô đương nhiên là cố ý "Thế nào, khó chịu a?"
"Đây chính là thái độ nhờ người của em?" Phong Sính cau mày, bỗng nhiên khóe miệng lại ẩn hiện ý cười gian tà "Em đừng vội đắc ý, tôi thoải mái, cực kỳ thoải mái!"
Đường Ý vươn tay, thiếu chút nữa tay đã chạm được bình hoa.
Cô dùng sức di chuyển về phía trước, Phong Sính thấy thế, chế trụ bả vai kéo cô trở lại "Em làm gì? Lại muốn vận động bạo lực sao?"
Đường Ý thở nhẹ "Chuyện tôi làm, không cần anh quan tâm. Tôi không muốn anh lại can thiệp lần nữa, ngay cả khi tôi rửa chén trong nhà hàng cũng không liên quan đến anh".
"Được".
"Trước mặt chị tôi, anh không được có bất kỳ lời bóng nào nào, làm cho chị ấy biết chúng ta ở cùng nhau".
"Được".
"Sau này anh không được nhắm vào chị tôi nữa".
"Được".
"Tất cả người giúp việc trong biệt thự này cũng không được đem chuyện này tiết lộ ra ngoài nửa chữ".
"Được".
"Phong Sính, đến lúc anh tìm được người phụ nữ khác nhất định phải thả tôi đi".
"Được".
"Một tháng, tôi cho anh bốn lần".
Động tác của Phong Sính đột nhiên dừng lại, bàn tay ấn sau lưng Đường Ý, giọng nói lạnh lùng mang chút châm biếm "Dì nhỏ, em đúng là đang làm một khoản giao dịch nha, một bên đưa ra những yêu sách, một bên lại lấy bản thân trả công".
"Chẳng lẽ không nên như vậy?" Đường Ý quay đầu, đối mặt với anh "Một khoản tính toán rõ ràng mọi đau khổ là tốt nhất".
"Đúng, nên như vậy" ngón tay Phong Sính véo vào cổ cô "Chỉ là em đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, em cảm thấy bản thân đáng giá như vậy sao?"
Khóe miệng Phong Sính lạnh lùng giương lên "Không đáng, vậy anh đừng muốn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK