Đường Ý bước nhanh về phía trước, Viên Viện theo bản năng khoác lấy cánh tay Tiêu Đằng, không muốn cho anh tiến lên. Đường Ý liếc về phía bên này, ba người họ đứng rất gần, tựa hồ như đang dây dưa không rõ.
Cô vừa đi đến cửa liền bị Phong Sính đuổi kịp, kéo mạnh vào trong ngực, "Đi đâu?"
"Tôi chỉ là trò đùa, tôi không muốn chơi, tôi muốn trở về."
"Ai u, ghen tị sao?" Phong Sính hoàn toàn không coi những người khác tồn tại, "Tôi là nói đùa em chút thôi, em là trái tim của tôi, trong lòng tôi luôn chỉ có em, ngoan."
Anh nói ra những lời này, cũng không sợ làm Đường Ý buồn nôn ngay tại chỗ.
"Tôi phải đi về." Đường Ý kiên quyết.
"Cơm còn chưa có ăn xong," Phong Sính làm sao chịu buông tay, "Cả ngày hôm nay buồn bực ở trong phòng, em cũng không thấy khó chịu sao, đến đây."
Cô bị anh ôm trở lại, Đường Ý buộc bản thân không để ý tới ánh mắt của những người khác, Phong Sính cứ như vậy, không hề cố kị, cô tự nhiên cảm thấy khó xử, Tiêu Đằng cùng Tần Du Ninh vẫn cố tình không đi.
Đường Ý đem Phong Sính đẩy ra, "Tôi ăn no rồi!"
Nói bao nhiêu lần, anh đã nghe rõ chưa?
"Dì nhỏ, tôi cho em đến đây, không phải là để nhìn em ăn, nói cho cùng, em ăn có no hay không không liên quan đến tôi, mấu chốt là, tôi còn chưa có no, em phải ngồi ở đó nhìn, hiểu chưa?"
Đường Ý đứng tại chỗ một hồi lâu, cô nghĩ thầm, bọn họ tại sao còn chưa đi?
Cô không muốn bị Tiêu Đằng nhìn chăm chú như vậy.
Sau cùng, Đường Ý không đi ra khỏi cửa khách sạn, mà là từ từ đi đến bàn ăn.
Viên Viện lôi kéo Tiêu Đằng, "Chúng ta đi thôi anh."
Đường Ý ngồi trở lại chỗ, còn Phong Sính thì nghênh ngang ngồi đối diện cô.
Quản lý tự mình đi qua, đưa mấy người Tiêu Đằng rời đi.
Phong Sính để cho người phục vụ cắt miếng thịt bò, anh rót rượu vang đỏ thượng hạng, âm thanh phát ra giống như đem trái tim Đường Ý thả vào trong chảo dầu.
Phong Sính xiên lên một miếng thịt, đưa đến bên khóe miệng Đường Ý, miếng thịt bò bảy phần chín, phía trong còn dính chút màu đỏ như máu, Đường Ý cố nén cảm giác khó chịu, quay mặt sang hướng khác, "Một mình anh ăn đi."
"Không biết tốt xấu".
Phong Sính nghiền ngẫm, một tay cầm con dao nhỏ dọc theo chiếc đĩa gõ nhẹ hai cái, "Để ý sao?"
"Để ý cái gì?"
"Bạn trai cũ của em một mình ở giữa hai người phụ nữ, bất diệc nhạc hồ*."
* Bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.
Đường Ý cầm lấy chiếc khăn ăn, không chút để ý, bắt đầu ngồi gấp, "Có đôi khi, thành ngữ không thể dùng loạn."
"Đừng nói với tôi những thứ rối rắm đó, em xem Tần Du Ninh, bình thường thấy cô ta dịu dàng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, hôm nay lại ở nơi này cùng tôi tranh cãi, tại sao chứ? Còn không phải vì không muốn tên Tiêu Đằng đó chịu ủy khuất, cô ta là đang giúp cậu ta ra mặt."
Đường Ý khó khăn nuốt cục tức xuống, "Vậy điều đó với tôi có quan hệ gì?"
"Thật không có quan hệ gì sao?" Ánh mắt Phong Sính nhuốm ý cười.
"Theo tôi thấy, anh mới là người rất có liên quan đấy." Đường Ý nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Phong Sính cười khẽ, "Tại sao?"
"Nhìn chung cả thành phố Lận An này, có thể cùng Phong gia xứng đôi, cũng chỉ có Tần gia mà thôi, có được quan hệ thông gia, quyền thế và gia sản của hai nhà Phong – Tần chẳng phải càng thêm không ai sánh bằng hay sao. Nhưng hiện tại, Tần tiểu thư không có để anh vào mắt, anh hôm nay lại ức hiếp cô ấy như vậy, Tiêu Đằng nếu có thể cùng cô ấy thì thật tốt quá, sau này sẽ không bỏ qua cho anh."
Phong Sính ý cười càng đậm, "Vậy em cảm thấy, Tần gia có thể chấp nhận gia thế của Tiêu Đằng hay sao? Còn có, không phải là cô ta không để ý tôi, mà là tôi không thèm để ý cô ta."
Đường Ý cười lạnh, "Tôi cũng không nhìn ra trong mắt Tần tiểu thư có cái gì đối với anh gọi là quấn quít si mê cả."
"Dì nhỏ, thật ra thì tôi nghĩ thế này, em nhìn xem, người bạn tốt trước kia của em cùng Tiêu Đằng quan hệ đang tốt đẹp, nhưng gia thế của cô ta so với Tần Du Ninh quả là một trời một vực, là người hẳn ai cũng sẽ chọn Tần Du Ninh. Cũng không quá mấy tháng, người bạn trai cũ của em liền tìm thấy tình yêu mới, hiện tại thì sao, cùng lắm là coi như một chân đạp hai thuyền, em tin không?"
Đướng Ý sắc mặt trắng bệch, "Anh đừng có mà nói bậy!"
"Không tin? Vậy chúng ta đánh cuộc đi."
"Tôi không rảnh đánh cuộc với anh," Đường Ý như đứng đống lửa, như ngồi đống than, "Tôi muốn trở về rồi, anh rốt cuộc đã ăn no chưa?"
"Mới vừa rồi không phải còn ở đây cùng tôi phân tích rõ ràng sao?" Phong Sính đem chiếc xiên cắm vào một miếng thịt bò.
Đường Ý đứng lên, "Tiêu Đằng bây giờ quả thực đang ở bên Viên Viện, nhưng anh ấy cần gì sẽ tự mình cố gắng, anh ấy có sự nghiệp của mình, tôi tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày, anh ấy và anh sẽ đứng ngang hàng nhau."
Phong Sính không hề tức giận, "Vậy thì sao? Tôi đã sớm có được người con gái của hắn, hay là thấy hắn bị làm nhục, em liền thay hắn tức giận bất bình, cho dù hắn có lấy lại được tôn nghiêm của mình thì còn có thế mang em quay về hay sao?"
Đường Ý cắn môi, cầm lấy túi bước nhanh ra ngoài.
—
Bãi đậu xe khách sạn.
Viên Viện đứng bên cạnh xe, hai tay Tần Du Ninh ôm chặt bả vai, ánh mắt Tiêu Đằng nhìn cách đó không xa, "Đi thôi, tôi đưa em về."
"Vậy em phải làm sao bây giờ?" Viên Viện cũng tiến lên phía trước nói.
"Em không phải đi xe tới sao, cũng không thể để ở đây" Tiêu Đằng đề nghị, "Em tự mình lái xe, Tần Du Ninh như vậy, chúng ta đều không yên tâm, dù sao cũng ở trong cùng một tiểu khu."
Tiêu Đằng cũng đã nói như vậy rồi, Viên Viện chỉ có thể đồng ý, hơn nữa còn tỏ ý tốt, để cho Tiêu Đằng lái xe của mình. Cô cùng Tần Du Ninh vốn là bạn thân, dù có thế nào, Viên Viện cũng không nên đề phòng cô ấy.
Tiêu Đằng từ chỗ Tần Du Ninh lấy ra chìa khóa xe, đi thẳng đến chỗ để xe của cô.
Anh khởi động xe, thấy Tần Du Ninh ngồi ngây ngốc ở ghế bên cạnh, Tiêu Đằng bèn vươn người qua, thay cô cài dây an toàn. Cơ thể hai người sát lại rất gần, tựa hồ có thế nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Tần Du Ninh nâng nhẹ mi mắt, sắc mặt Tiêu Đằng vẫn bình thản, anh lui người trở lại, sau đó chiếc ô tô từ từ rời đi.
Xe của Viên Viện theo sát phía sau, Tần Du Ninh vô cùng khẩn trương, không gian bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, hai bàn tay cô nắm chặt, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt. Lúc bình thường, cô không có nhiều thời gian một mình cùng Tiêu Đằng ở chung một chỗ như thế này.
Dày vò...
Thời gian cứ từng phút trôi qua.
Tiêu Đằng chuyên chú nhìn về phía trước. Tần Du Ninh cuối cùng mở miệng, "Anh nhắn tin cho em, em đã đọc." Ánh mắt người đàn ông nhìn vào gương chiếu hậu, "Sau đó thì sao?" Tần Du Ninh sắc mặt đỏ hồng, cúi thấp đầu xuống. Mục đích đạt được ở ngay trước mắt, Tiêu Đằng thấy cô không nói lời nào, anh bất chợt đưa tay nắm chặt tay Tần Du Ninh. Cô bị dọa sợ hơi run run, ngước mắt nhìn anh.
Tiêu Đằng vẫn giữ lấy tay cô, nắm thật chặt. Tần Du Ninh khẩn trương, muốn rút tay lại, "Không được đâu, em cùng Viên Viện là bạn thân."
"Tình yêu, là hai bên cùng tình nguyện."
Cô không giãy dụa nữa, Tiêu Đằng nắm tay cô không buông, Tần Du Ninh không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh..."
"Chuyện với Viên Viện, anh sẽ xử lí, anh cùng cô ấy không phải là tình yêu đích thực." Tiêu Đằng không có nói dối, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng cho Viên Viện một đáp án chính xác.
Tần Du Ninh im lặng, bàn tay cuối cùng cũng nắm lấy tay anh.
—
Đường Ý lại phải tìm việc lần nữa, thường tan ca rất muộn.
Đường Duệ hiện tại luôn ở Phong gia dưỡng thai, không ra khỏi cửa một bước, chịu đựng qua mấy tháng đầu, mấy tháng sau, cảm giác thèm ăn tăng lên, cân nặng cũng đã thêm đến gần 20kg. Đường Duệ mang thai hơn 5 tháng, bụng rất lớn, Phong Triển Niên nói, nhất định là con trai.
Hôm nay, Đường Ý vừa tan làm, từ công ty bước ra. Phong Sính mua cho cô một chiếc xe, chìa khóa xe cũng đã đưa, nhưng Đường Ý cho tới giờ vẫn chưa từng lái qua. Đi qua khu mua sắm, buổi tối cô có nói muốn qua thăm Đường Duệ, Đường Ý bèn vào bên trong mua sushi. Đây là món chị cô thích ăn nhất. Vừa cầm túi đồ ăn muốn rời đi, cô chợt thấy hình dáng quen thuộc.
Tiêu Đằng cùng Tần Du Ninh ở phía trước không xa đang đi tới, Đường Ý nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng của Viên Viện. Lúc trước, Phong Sính nói ra những lời đó, cô cũng không có để vào tai. Dù có nói gì cô cũng quyết không tin, Tiêu Đằng trước nay đối với tình cảm luôn thật lòng, cùng Viên Viện quen biết đã nhiều năm, cô không tin anh có thể dễ dàng để mắt tới Tần Du Ninh.
Tần Du Ninh cười ngượng ngùng, cuối cùng đánh bạo, khoác lấy cánh tay Tiêu Đằng. Tiêu Đằng cũng không né tránh, hai người giống như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Bọn họ vừa nói vừa cười đi tới, Đường Ý không muốn cùng họ gặp mặt, cô vội vàng rời đi. Cho đến khi ánh mắt cô và Tiêu Đằng giao nhau.
Tiêu Đằng có chút giật mình, Tần Du Ninh lại giữ lấy cánh tay anh không buông, anh bỗng nhiên dừng chân, đối diện với ánh mắt của Tần Du Ninh, Tiêu Đằng cất tiếng chào hói: "Đường Đường."
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, "Chào hai người"
Tần Du Ninh vội buông tay ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Đường Ý giơ cao chiếc hộp trong tay, "Tôi tới là để mua sushi cho chị gái, tôi còn muốn đến thăm chị ấy, tôi xin phép đi trước". Cô thật sự không có dũng khí để ở lại nơi này lâu hơn.
Tiêu Đằng thấy cô xoay người rời đi, thậm chí còn không kịp nghe tiếng anh hỏi thăm, Đường Ý giống như là đang chạy trối chết vậy. Tần Du Ninh có chút khẩn trương, "Cô ấy là bạn của Viên Viện phải không?"
Tiêu Đằng đôi môi mím chặt, "Đi thôi, không có chuyện gì, cô ấy sẽ không nói cho Viên Viện đâu."
Đường Ý cầm hộp thức ăn đi ra bên ngoài, cô ngồi ở quán cà phê ngoài trời, cho đến khi sắc trời hoàn toàn chuyển sang màu đen, ánh đèn hai bên đường kéo dài, một bóng đen che ở trước mặt, cô vội ngước lên nhìn. Tiêu Đằng đưa Tần Du Ninh về nhà, liền vội vàng chạy đến. Đường Ý chóp mũi không nhịn được chua xót, "Tiêu Đằng, anh rốt cuộc là đang quen với ai vậy?"
"Đường Đường, chẳng lẽ em không nhìn ra sao? Cả hai người bọn họ, anh đều không yêu."
"Vậy tại sao anh lại làm như vậy?"
Tiêu Đằng cười khổ, "Anh là muốn đối phó với Phong Sính, nếu chỉ dựa vào sức mình khẳng định không thể, Tần Du Ninh so với Viên Viện thích hợp hơn."
Đường Ý kinh hãi, cô ngày hôm đó cùng Phong Sính nói chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới là trong lòng Tiêu Đằng cũng đang tính toán như vậy. "Đối phó với Phong Sính? Anh điên rồi sao?"
"Anh không điên, anh nếu như chỉ dựa vào sức mình, từng bước đi lên, em vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi sự giam cầm của Phong Sính. Đường Đường, em không biết, cảm giác vững vàng an tâm đối với anh mà nói có ý nghĩa như thế nào đâu".
"Anh không thể nghĩ như vậy..."
"Anh chỉ có thể nghĩ như vậy," Tiêu Đằng dứt khoát cắt đứt lời nói của Đường Ý, "Xã hội này chính là như vậy, cả đời chỉ ra sức làm, nhưng vẫn không bằng một gia thế tốt, anh sớm đã không còn quấn quýt những thứ này."
Đường Ý trong lòng vô cùng khó chịu, Tiêu Đằng đứng lên, "Để anh đưa em về."
Cô lắc đầu, "Không cần."
"Đã trễ thế này, anh đưa em về." Tiêu Đằng vẫn kiên trì.
"Đưa em đi đâu?" Cô bỗng nhiên thốt ra câu hỏi.
Với Tiêu Đằng còn chưa mạnh mẽ lúc trước, Phong Sinh muốn Đường Ý làm gì, anh căn bản đều vô lực ngăn cản. Đường Ý đau lòng cho anh, không muốn Tiêu Đằng phải khó chịu, "Đợi lát nữa chị sẽ tới đón em, anh mau trở về đi, tài xế của Phong gia sẽ đến bây giờ." Tiêu Đằng nghe thấy vậy, lúc này mới rời đi. Đường Ý thấy anh đi xa, lúc này mới đứng dậy, hộp sushi trên bàn cũng không cầm.
Cô ban đầu đáp ứng Phong Sính, nguyên nhân lớn nhất là vì Tiêu Đằng, nhưng hôm nay, anh đã có chỗ dựa vững chắc, cô có phải hay không, có thể giải thoát?
—
Ức Cư.
Phong Sính lái xe trở về, quản gia vội ra đón, "Phong thiếu, ngài không phải đi đến chỗ lão gia sao?"
"Đường Ý đâu?"
"Đường tiểu thư? Cô ấy không có quay lại."
Phong Sính đang đi vào trong liền dừng lại, "Cô ấy không ở nhà?"
"Buổi sáng ra khỏi nhà, đến bây giờ cũng chưa thấy cô ấy."
Phong Sính xoay người trở lại nhà xe, vốn là cùng Đường Ý nói chuyện, hai người tự mình đến Phong gia, nhưng đến giờ ăn cơm tối, Đường Duệ gọi điện cho cô mãi cũng không thấy nghe máy. Phong Sính lái xe ra ngoài, đi một vòng, cứ như vậy tìm người giống như mò kim đáy bể, anh gọi cho Đường Ý không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng cô dứt khoát tắt máy.
Hơn mười giờ tối.
Phong Sính lái xe trờ về, Đường Ý vẫn chưa trở lại, anh cũng không đi tìm, cho cô ở bên ngoài gặp phải kẻ xấu, bị lột sạch ở ven đường mới tốt. Tắm rửa xong lên giường nằm, Phong Sính theo bản năng đưa tay sờ bên cạnh.
Vị trí này, chưa bao giờ có nữ nhân nào có thể ngủ liền mấy tháng.
Tay anh nắm thành quyền, hung hăng nện xuống giường, không biết suy xét, Phong Sính kéo chăn cuốn lấy nửa người dưới, lăn qua lộn lại, nhưng vẫn là không ngủ được. Anh ngồi dậy, cô sẽ không phải gặp kẻ xấu thật đi?
—
Thành phố Lận An, trong một nhà trọ.
Đường Ý ngồi ở giữa giường, chín mươi chín đồng một căn phòng buổi tối, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến sản nghiệp của Phong Sính, cô không cần sợ hãi, anh biết cách điều tra để tóm được cô. Cô biết trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cô cũng không muốn trốn tránh, chẳng qua là, Đường Ý tối nay không muốn quay về.
Phong Sính nghĩ rằng cô sẽ nghe theo anh, thật ra thì, anh không nhìn thấy cô bài xích cùng ghét bỏ, cô không muốn ở lại bên cạnh anh, một phút cũng không muốn.
Màn đêm đen như mực, gió lạnh xuyên qua cửa sổ thôi vào trong phòng, trong tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, tàn thuốc Hỏa Tinh thượng hạng bị gió thổi càng tỏa ra ánh sáng đỏ xinh đẹp. Phong Sính hung hăng hút thuốc. Anh nhất định là điên rồi, đêm hôm không ngủ được, chạy đến nơi này hóng mát. Ngón tay cứng lại vì lạnh, trong xe máy sưởi cũng không bật. Phong Sính năm ngón tay nắm lại, một loại tê dại từ đầu ngón tay truyền tới. Đường Duệ đã gọi cho anh không dưới mười cuộc điện thoại, hỏi anh, có phải hay không anh lại đem Đường Ý đi mất. Có trời đất chứng giám, Đường Ý sẽ không rời khỏi anh.
Phong Sính tì khuỷu tay vào cửa sổ xe, một cảm giác khẩn trương từ trong lòng lan ra ngoài, tràn ngập trong không gian, anh từ trước tới giờ không sợ trời không sợ đất, có khi nào từng khủng hoảng?
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Phong Sính vội vàng nghe máy, "Uy?"
"Phong thiếu, tìm được rồi ạ, đang ở cách quảng trường Vanda 1 km, có một chuỗi khách sạn bảy ngày".
Phong Sính cúp điện thoại.
Anh vội lái xe đuổi đến, cái khách sạn kia có một siêu thị ở tầng dưới, chỗ này đối với Phong Sính nhất định là không tốt, đi đi lại lại, loại người nào cũng đều có.
Phong Sính sải đôi chân dài đi vào. Ở phía trước có một người đợi sẵn, đưa chìa khóa dự phòng cho anh. Anh cứ như vậy mà nghênh ngang lên lầu. Đi tới trước cửa phòng, Phong Sính đưa tay nhìn thời gian, trời vừa rạng sáng.
Anh hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó thật cẩn thận mở cửa ra.
Bên trong gian phòng im ắng, Đường Ý nhất định là đã sớm buồn ngủ, ngay cả TV cũng không mở. Phong Sính đóng cửa lại, trong lòng không khỏi tức giận, anh ở nhà lo muốn chết, cô thì lại ở chỗ này ngủ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của anh.
Danh Sách Chương: