Đường Ý đứng bên ngoài vườn nho, sắc xanh mênh mông bát ngát lấp đầy tầm nhìn của cô, nhìn sang như vậy, càng giống vườn chè, những sợi dậy leo đậm sắc xanh, lấp đầy nhãn cầu của cô.
Trong vườn nho đã được dọn sạch, trên mặt đất không còn những lá khô thối rữa.
Phong Sính dắt tay Đường Ý đi phía trước, những dây leo rủ xuống phía ngực họ, xa xa, ánh nắng liên tục đổi sắc, những sắc xanh kia dường như chìm vào đáy biển. Đường Ý không khỏi ngừng bước. "Rốt cuộc thì anh mang tôi đi đâu?"
"Mang em đi ăn nho ."
"Không phải lúc chiều đã hái một giỏ rồi sao?"
Phong Sính thấy cô không chịu bước tiếp, thẳng tay ôm cô, kiểu bế công chúa điển hình mà đi về phía trước. Mái tóc dài của Đường Ý tán loạn, mắc vào những sợi dây leo, cô chỉ biết vươn tay ôm chặt lấy cổ anh. Anh ôm cô, thật dễ dàng. Sau đó Đường Ý nhìn thấy, bọn họ đã đi đến giữa vườn nho, cả người họ ẩn giữa sắc xanh.
Phong Sính buông tay đỡ cô ngồi xuống đất. Giữa hai hàng giàn nho, khoảng cách chỉ đủ để một người ngồi, Đường Ý hai tay chống ở hai bên, rất lâu chưa có mưa nên mặt đất rất khô ráo, lòng bàn tay chạm đến những ngọn cỏ khô ráo, Phong Sính dựa vào giá gỗ phía sau, Đường Ý ngẩng đầu, "Này, chúng tư bị bao phủ trong này rồi, không ai nhìn thấy."
Phong Sính cầm một lá cây rơi trên mặt đất, khẽ nhấc cằm, chiếc lá trong tay che khuất nửa mặt bên trái, miệng anh cong lên, mọi ánh sáng trên bầu trời lung linh nhảy múa bao quanh anh . Phong Sính có ngoại hình rất điển trai, điều này không thể phủ nhận, vẻ cao ngạo và tàn nhẫn bị đánh vỡ, khuôn mặt anh lại lộ vẻ nhu hòa, tự nhiên mà có sức cảm hóa.
Con người luôn luôn rất dễ bị mê hoặc, lại đặc biệt rất thích ngắm nhìn những thứ đẹp. Phong Sính hơi nhìn xuống, chống lại ánh mắt nhìn không hề chớp của Đường Ý, vẻ mặt anh tràn đầy đắc ý,
"Thấy tôi rất đẹp trai?"
Đường Ý thu ánh mắt, "Xùy."
"Hả?" Tựa như rất bất mãn với thái độ của của cô.
Đường Ý nhíu đôi mi thanh tú, " Nếu bàn về việc ưa nhìn, anh thấy tôi có được không?"
"Cởi sạch quần áo hả?"
Đường Ý nghe thế, hai tay vô thức túm chặt cổ áo,
" Nói là nói đến khuôn mặt."
"Em không thấy hài lòng với vóc dáng của mình sao?"
Người này, cái mặt quả nhiên thật dày.
"Tất nhiên, tôi hoàn toàn hài lòng với toàn thể cơ thể của tôi."
Phong Sính nghe xong, cười cười. "Tôi cũng vậy, thật sự hài lòng với thân thể của em."
Cô buông thõng tay, co chân lại, bàn tay của anh vươn qua, đặt xuống chỗ cổ áo. Đường Ý không ngờ anh sẽ làm như vậy, cô vội đè chặt cổ áo lại. "Anh chớ làm loạn!"
"Không phải em nói, hôm nay tôi không được ăn cơm, chỉ có thể ăn nho sao?"
"Đúng vậy, tôi đã nói thế."
"Sao em nói chuyện không có tính toán gì hết vậy?"
Đường Ý trừng mắt liếc anh, "Muốn ăn hả, tự mình đi hái đi."
"Vậy tôi sẽ không khách khí."
Phong Sính vừa nói xong đã nhào người tới, Đường Ý lúc này mới có phản ứng, cô quơ hai tay, "Ngồi trở lại đi, ngồi trở lại đi!"
Vẻ mặt Phong Sính tràn ngập ý cười không thể giấu. Anh phát hiện ra một lạc thú, đó là trêu đùa Đường Ý, "Đừng nhỏ mọn như vậy."
Đường Ý hai tay ôm ở trước ngực, cô thật không nghĩ tới, mình lại kề cận một tên ngụy quân tử, sắc lang, vô lại, lại còn nói anh ta cả ngày ăn nho nữa.
Vô cùng đơn giản, hoa quả nhìn bình thường như vậy, lại bị anh ta liên tưởng thành cái quái gì vậy?
Đường Ý đỏ bừng mặt, Phong Sính không khách khí vạch trần, "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"
Lần này, dường như cố ý cắt cái đuôi này, cô trở tay hái một chùm nho.
"Này, cho anh đó."
Ném một chùm còn chưa đủ, cô tiếp tục hái thêm mấy chùm vứt xuống,
"Ăn đi, ăn đi."
Nho rơi trước ngực anh, vỡ toang, lưu lại sắc tím loang lổ trên áo sơ mi của Phong Sính. Phong Sính nhận thấy, mình chưa từng gặp qua một người nào như vậy. Anh đứng thẳng người, kéo tay Đường Ý, dùng sức ôm cô vào lòng.
Anh ghì chặt hai tay ép cô xuống mặt đất, "Em thử ném thêm lần nữa đi?"
Đường Ý ngửa mặt, hơi thở gấp gáp, hai mắt quật cường nhìn chằm chằm anh, bàn tay anh cứ thế lướt xuống, "Để anh ngắm..."
Đường Ý cảm thấy ngứa, nhịn không nổi mà cười thành tiếng, "Buông ra, đừng đụng vào người tôi."
Phong Sính vẫn di chuyển cánh tay xuống dưới, cả người Đường Ý nằm gọn trong ngực anh, sau một hồi khuynh đảo, đầu Đường Ý bị đụng đau mà Phong Sính còn đem thân thể của cô nhấc lên, bàn tay phía eo cô nhẹ nhàng xoa bóp, cô cười đến không thở nổi, "Mau để tôi xuống đi."
"Tự em ngồi lên người tôi, em xem, là ai làm chuyện tốt?"
Một tay Đường Ý lôi cổ áo Phong Sính , chỉ có như vậy cô mới không bị đưa lên quá cao. Dưới sức mạnh lôi lôi kéo kéo, hai chiếc cúc sơ mi của anh bị bung ra, áo sơ mi trễ đến bả vai, đầu Đường Ý lại bị đụng, toàn bộ cảnh lồng ngực Phong Sính bị lộ ra.
Đường Ý mạnh mẽ buông tay, sờ phía sau gáy. Phong Sính đổi tay giữ chặt má cô, cô mở mắt ra đã thấy miệng Phong Sính mấp máy hoa quả gì đó.
Cô hít thật sâu, ngoảnh mặt đi. Phong Sính cúi người xuống, chân của cô vẫn còn đặt trên đùi anh, động tác lần làm cô không thoải mái mà kêu lên, đầu gối cũng bị gập xuống, khuôn mặt Phong Sính gần trong gang tấc, Đường Ý cắn cánh môi, mạnh mẽ đẩy anh ra,
"Buông ra."
"Ngoài hai từ này em có thể nói từ khác sao?"
"Cút ngay."
Phong Sính nghe thấy thế, không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh khom lưng, hung hăng liếm mút môi cô.
Đường Ý bị hôn đến mức không nói nổi, lúc này trời đã tối hoàn toàn. Trên giàn nho, những bóng đèn cảm ứng tự động phát sáng, thời khắc tươi đẹp này thật là lưu luyến. Trong cánh mũi Đường Ý cũng có thể ngửi thấy mùi vị trong veo, Phong Sính từng bước thâm nhập, tay cô đặt trước ngực anh dần dần không còn sức lực.
Phong Sính chỉ cảm thấy, đây là lần đầu tiên, thân thiết với một cô gái, mặc cho hôn bao nhiêu lần nhưng lại chỉ có cảm giác như lần đầu tiếp xúc, tựa như hôn như nào cũng không đủ, lại như có hương vị đặc biệt, mị hoặc và ngọt ngào, nói chung, đó là muốn ngừng mà không được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường ý càng lúc càng nóng, Phong Sính hơi lùi người lại, cô không nhị được mà thở phì, anh đưa tay gạt những lọn tóc đang dính sát bên má cô, "Đường Ý, chúng ta mãi như vậy có được không?"
Ánh mắt cô nhìn anh càng thêm sâu thẳm, đối với tình cảm của bản thân, cô quá rõ. Nhưng Đường Ý chưa từng quên ý định ban đáu khi cô đến bên Phong Sính, cô đến vì điều gì? Cô chưa từng quên.
Đường Ý chà mạnh cánh môi, nó hơi sưng đỏ, cô nhíu mày, "Đã nói với anh bao nhiêu lần, hôn thì chỉ cần hôn, sao lại cứ cắn như vậy?"
"Tôi cắn em ?"
Đường Ý chỉ vào môi mình, "Khẳng định là cắn, đau có."
"Đó là mút, không phải cắn."
Cô kiêu ngạo tức giận, Phong Sính nhìn mê mẩn, ôm lấy thắt lưng lại muốn hôn tiếp, Đường Ý muốn nghiêng mặt tráng lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai. Cô sợ hãi ngồi bật dậy, Phong Sính thuận thế ôm cô vào lòng.
Đường Ý nhìn xung quanh bốn phía, "Tiếng động gì vậy?"
Phong Sính đứng lên, "Tôi đi xem."
Bởi cách nơi có tiếng động khá xa, không thể thấy rõ, Phong Sính nói với Đường Ý "Em ở lại nơi này."
Anh nhấc đôi chân dài đi về phía trước, Đường Ý sửa sang lại áo mới đứng dậy. Cô chỉ nhìn thấy bóng hình Phong Sính càng lúc càng cách xa mình. Đột nhiên anh dừng bước, Đường Ý cũng không biết xảy ra chuyện gì, bên tai lại truyền đến tiếng động – ong ong - , dựa vào ánh trăng, cô nhìn thấy vật gì đó đang tiến tới gần.
Đường Ý vội chạy đuổi theo sau Phong Sính, bên trong vườn nho rộng lớn như vậy, Phong Sính đối mặt với tên khách không mời mà đến nhíu mày, anh tiến về phía trước, "Các người làm gì vậy?"
Một chiếc máy ủi màu vàng dẫn đầu, chiếc xẻng to lớn đã tiến vào vườn nho, một loạt những trái nho chín bị xẻng máy ủi xúc gọn. Vẻ mặt Phong Sính lạnh băng, nhìn theo những bánh xe máy ủi đang nghiền nát những cọc gỗ, phát ra những tiếng ken két ghê người.
"Dừng tay, các người xuống cho tôi. !"
Cánh cửa khoang điều khiển như được nới lỏng, ngay sau đó, từ bên trong có một người đàn ông xuất hiện, hai chân hắn dẫm lên bánh xích. Đường Ý chạy đến gần Phong Sính, vừa lúc nhìn thấy trên tay người đàn ông kia đang cầm một cây côn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mà cùng lúc đó, mấy máy ủi phía sau cũng lần lượt lái đi, cổng nhỏ bằng gỗ cũng bị quật ngã, biển hiệu rượu trang cũng bị phá nát đến mức không còn hình dạng. Đường Ý nhìn chằm chằm cảnh tượng không thể tin nổi đang diễn ra trước mắt, Phong Sính phản ứng ngoài dự đoán của cô. Cô thấy vai mình bị một người hung hăng đẩy.
"Chạy mau."
Đường Ý lảo đảo bước, theo bản năng mà chạy đi, Phong Sính lui về phía sau, tránh những đòn hiểm từ cây côn của đối phương.
Trong trang viên, khe hở giữa những giá gỗ rất nhỏ, Đường Ý càng lúc càng chạy hết nổi, những dây leo vướng vào tay tựa như kéo cô chậm lại, đều như muốn cô dừng bước, chạy thêm một đoạn, cô quay đầu nhìn về phía sau.
Phong Sính cũng đã chạy gần đến rồi, mà rượu trang lúc trước như một khu vườn địa đàng đã bị phá đến không còn hình dung là hình dạng gì nữa.
Mười chiếc xe ủi đất, đi đến nơi nào, nơi đó không thể thoát khỏi. Những trái ngọt lúc trước khiến người ta thèm nhỏ dãi giờ đã bị nghiền nát tan tành. Bên tai Đường Ý tựa như có thể nghe thấy âm thanh phá hoại đó, cô cảm thấy thật sự rất đau lòng, nhưng bây giờ không phải lúc cô tốn thời gian vào việc đau xót này, Cô xoay người tiếp tục chạy, không ngờ, một chân lại bị vướng thứ gì đó , cả người mất đi trọng tâm mà ngã nhào về phía trước.
"A!"
Khi bị ngã trên mặt đất, một cảm giác đau đớn từ phía mắt cá chân lan đến toàn thân, cô hiểu, nơi đó bị thương khô hề nhẹ. Phong Sính rất nhanh đi đến bên cô, giọng nói mang rõ vẻ lo lắng, "Làm sao vậy?"
Đường Ý ngồi dậy, Phong Sính cúi người xuống, lúc này mới nhìn đến mắt cá chân của cô đang bị một rễ cây cắm vào, bị mắc kẹt trong đó, không đau mới là lạ .
Đường Ý đưa tay về phía trước, Phong Sính dùng sức lôi, cô đau đến mức cắn chặt môi, nhưng lại không hề kêu tiếng nào.
Tiếng máy ủi như muốn đòi mạng, tựa như muốn gào lên làm rách màng nhỉ. Đường Ý cũng nóng vội, ra sức đạp chân, Phong Sính vội đè bắp chân cô lại, "Em muốn tàn phế đúng không?"
Đau quá, đau đến mức trán đã đầy mồ hôi. Phong Sính thử dùng sức lôi rễ cây, cũng không biết Đường Ý dẫm phải nó bằng cách nào, mà lại vừa đúng giữa hai rễ cây, nó không ngừng siết chặt chân cô. Phong Sính dùng sức, mồ hôi chảy dọc sống mũi, cũng không gạt đi.
Đường Ý cũng vội, "Không được thì thôi."
" Ý em là gì!" giọng nói Phong Sính dữ tợn, trừng mắt liếc cô, hai tay anh nắm chặt, Đường Ý nhìn thấy từng đường gân trên cánh tay anh đang dần nổi lên, theo đó là những âm thanh răng rắc, Phong Sính kéo chân của cô ra ngoài.
Phía sau, giá gỗ cũng bị kéo sụp xuống, thậm chí nước nho đã văng đến lưng Phong Sính. Anh không kịp suy nghĩ gì thêm nữa, ôm lấy Đường Ý chạy nhanh về phía trước.
Cô chỉ còn cách ôm chặt cổ anh. Những hình ảnh đập vào mắt, quá mức khủng khiếp, hai tay Đường Ý không khỏi siết chặt, nếu như vừa rồi nàng chạy chậm một chút thôi, có phải ngay cả tính mạng cũng không còn ?
Cô không biết, rốt cuộc thì những người này là ai, tại sao hộ lại đột nhiên xông vào rượu trang? Cô chỉ biết, Phong Sính đang ôm cô, nhất định sẽ kiên trì không nổi. Phía trước xa như vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy, mà bọn họ muốn quay lại càng không thể, giàn nho rậm rạp, Phong Sính chỉ có thể thuận đường mà đ thẳng hẳng về phía trước.
Đường Ý nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, lòng cô nóng như lửa đốt, lại thấy máy ủi càng lúc lại càng tiến gần đến chỗ mình.
Đường Ý hạ giọng, "Phong Sính, xem chừng anh không thể chạy được nữa, để tôi xuống đi."
"Sau đó rồi để em như kiến, bị bọn chúng nghiền nát sao?"
"Tôi không tin bọn họ có thể nghiền nát một người sống, tôi không thù không oán với họ..."
Phong Sính cũng không ngừng bước, lại liếc nhìn Đường Ý , "Có lẽ, là quả báo của tôi, là tôi đã đắc tội với nhiều người, tôi thật muốn bỏ lại em ở đây, bọn chúng cũng chẳng buồn nhìn em nhiều lần, chỉ coi em như một chùm nho."
Đường Ý cúi đầu, lúc này, không biết là nên cười hay nên khóc, hơn mười phút trôi qua, Phong Sính bước chậm dần.
Đường Ý nhìn thấy mọt giọt mồ hôi theo sống mũi Phong Sính chảy dọc xuống, mái tóc đen của anh đã ướt đẫm, sơ mi cũng dính sát vào trước ngực, nơi cổ họng không ngừng nhấp nhô, nhưng bước chân lại như máy móc, vững chãi tiến về phía trước.
Tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, những bóng đèn trên giá cũng bị nghiền nát hết, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, bóng đèn cuối cùng cũng bị dập tắt. Mà dưới ánh đèn của máy ủi, càng làm bóng hình Phong Sính hiện lên rõ hơn.
Đường Ý càng ôm chặt tay anh, phía trước có một cái hố nhỏ, Phong Sính bước qua, thiếu chút nữa Đường Ý bị ngã văng ra, hai tay anh dùng sức ôm chặt chân cô. Đường Ý cảm thấy rất khó chịu, cô ghé đầu vùi sâu vào ngực anh, nhắm nghiền mắt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên tai Đường Ý lại vang vọng tiếng hít thở của Phong Sính, cô biết, anh rất mệt.
Cô đếm, rồi lại đếm, từng số một.
Tiếng bước chân của Phong Sính ngừng lại, Đường Ý mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một hồ nước rộng lớn, bẩn không chịu nổi, nước trong hồ khá trong, chỉ là bốn phía lá cây rụng trôi nổi đầy mặt nước, trên bờ còn đầy cỏ dại, cao vượt cả người.
Đường Ý muốn thoát khỏi trong ngực anh, phía sau, tên cầm đầu vẫn đang đuổi theo.
"Em biết bơi chứ?" Phong Sính hỏi.
Đường Ý gật gật đầu, "Biết."
"Vậy sẽ nhảy xuống."
Đường Ý nhìn anh, Phong Sính ôm cô vào lòng, "Dù sao cũng không chết được."
Anh tung người nhảy xuống, Đường Ý ngừng thở, cô không biết, nếu như không nhảy sẽ có hậu quả như nào. Phong Sính cũng không chịu đem vận mệnh của mình giao phó vào tay người khác. Hơi nước lạnh băng tràn vào khoang miệng, Đường Ý theo bản năng vươn tay ôm chặt anh.
Danh Sách Chương: