• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Ý cũng không nghĩ ra, cô thế nào lại tát Phong Sính.
Cô biết là vô thức nhưng xác thực, bàn tay cô đang ở trên mặt Phong Sính.
Người đàn ông nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt tóe lửa, là âm hàn bức người, Đường Ý rút tay lại bên người, đầu ngón tay có chút tê dại.
Anh cảm thấy tim mình, giờ khắc này như bị một nhát kiếm đâm vào, không chút ướt át bẩn thỉu, nhưng cũng đau đến nỗi không thể lên tiếng.
Phong Sính nhìn chằm chằm cô "Em dám đánh tôi?"
"Có chuyện gì, trở về hãy nói" Đường Ý khăng khăng như cũ.
Ánh mắt Phong Sính không hề lưu luyến nhìn Tiêu Đằng phía sau "Mày lại dám hại tao?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì?" Sắc mặt Tiêu Đằng không chút thay đổi, giọng điệu cũng lạnh như băng mang theo phẫn nộ trách cứ "Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ tự mình dựng lên tai nạn xe cộ để hại anh sao?"
Khóe miệng Phong Sính hơi hạ xuống, vẻ mặt Đường Ý vẫn đề phòng như cũ, rất sợ anh làm ra hành vi khác người.
"Tôi thật thương cảm thay cho anh".
Đường Ý không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Phong Sính lại nói thẳng "Đã từng yêu nhau một thời, giờ lại tính kế trên người em, Đường Ý, đây chính là người em từng yêu sao? Mẹ, hắn thật không đáng một đồng".
Sắc mặt Tiêu Đằng khẽ biến đổi, môi càng tái nhợt, ánh mắt hai người chống lại nhau, Tiêu Đằng chống hai tay bên người muốn đứng dậy, lại đau đến độ chỉ có thể ôm lấy hai chân rên lên.
Đường Ý nghe thấy, trong lòng khẩn trương, vốn bác sỹ cũng đã nói, chân anh sẽ có di chứng, cô xoay người "Tiêu Đằng, anh đừng động đậy".
"Đường Đường, đừng giấu diếm anh, anh hiểu rõ thân thể của mình, chân của anh..."
Đường Ý ngăn anh nói tiếp "Chân của anh thực sự không có việc gì".
Những điều này tất cả ở trong mắt Phong Sính, cứ như thể là người yêu của nhau.
Anh không khỏi bước lên, Đường Ý linh cảm được điều gì, bỗng nhiên xoay người "Phong Sính, anh đừng có làm loạn".
"Cùng anh đi về".
"Chờ người nhà anh ấy đến, em sẽ trở về với anh".
Phong Sính hừ lạnh "Em nói thử xem, em lấy thân phận gì ở lại đây?"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bệnh liền mở ra, Tần Du Ninh nhanh chóng tiến vào "Cháo đã mua về".
Bàn tay Phong Sính giữ chặt bả vai cô, kéo cô ra ngoài.
Đi thẳng ra ngoài bệnh viện, Phong Sính cũng không buông tay, Đường Ý giãy dụa mãi không được, bị anh mạnh mẽ nhét vào xe.
Không gian bên trong chật hẹp, ai cũng không mở miệng, Đường Ý nhìn phía ngoài cửa sổ, trong lòng tích tụ ngày càng nặng, giống như một ngọn lửa nhỏ, gặp phải giấy thì bùng cháy lên, cái loại nghi kỵ và phẫn nộ như một quả bom hẹn giờ, hai tay cô nắm thành quyền, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
Phong Sính xuyên qua kính chiếu hậu, chú ý sắc mặt Đường Ý, anh biết cô sẽ nhanh chóng bộc phát.
Anh bỗng nhiên dẫm phanh lại, sau đó đánh tay lái, xe vững vàng ngừng ở ven đường.
Đường Ý nghiêng người, trợn tròn mắt nhìn "Tại nạn xe cộ này và vụ của cậu hai nhà họ Lệ giống nhau như đúc, Phong Sính, anh dám nói việc này không liên hệ gì với anh".
"Lần đó anh làm, nhưng lần này không liên quan gì đến anh"
"Có thể tính kế hoàn hảo như vậy, lại trên địa bàn Lận An do anh đảm trách, trừ Phong Sính anh ra, còn ai dám làm?"
Người đàn ông nắm chặt tay lái "Em sao không nghi ngờ, là chính Tiêu Đằng làm? Chúng ta đêm hôm trước mới trở về, hôm sau hắn liền xảy ra tai nạn, anh dù có cho người điều tra cũng phải trải qua nhiều lần xác nhận, không thể lập tức khẳng định là hắn, về điểm này em không nghi ngờ sao?"
"Phong Sính", Đường Ý khẽ gọi anh một tiếng.
Phong Sính không có trả lời, lai cảm thấy thân thể mình như rung động, từ khi anh biết Đường Ý đến nay, chưa một lần nghe cô gọi tên anh.
Ánh mắt Đường Ý khóa chặt trên người anh "Nếu như đổi lại là người khác, em nhất định sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cũng không tùy tiện kết luận, nhưng đó là Phong Sính anh. Anh là hạng người gì, em và anh đều rõ, anh có thù tất báo, làm sao chờ đến khi có bằng chứng xác thực? Trong mắt Phong Sính anh, anh chính là vương pháp, nhìn trúng gì đó, có thể tùy tiện cướp đoạt, nhìn không trúng lại tìm cách ngăn cản, anh cũng có thể tùy ý phá hủy, Tiêu Đằng không phải là ví dụ tốt nhất sao?"
Phong Sính cũng không thể nói gì, cô không thấy được vẻ đắc ý của Tiêu Đằng trên giường bệnh, coi như có đánh chết Đường Ý, cô cũng sẽ không tin.
Anh mỗi một hơi thở đều cảm thấy hỗn loạn trầm trọng và đau đớn, anh hành động bừa bãi đã quen, nhưng lúc này, vì sao lại quan tâm đến mấy câu chỉ trích của Đường Ý.
Tiếng nói anh trở nên khàn khàn "Đường Ý, tin anh một lần, khó đến vậy sao?"
"Anh có biết lúc em ngồi trong xe Tiêu Đằng, nghe thấy tiếng phịch trên kính chắn gió, cả người ngã trên mặt đất, em có biết bao sợ hãi? Là em cùng anh ấy đi ra ngoài, em muốn hỏi rõ ràng mọi thứ, chuyện ở rượu trang có liên quan đến anh ấy hay không. Nếu anh ấy thực sự xảy ra chuyện gì, em làm sao có thể tha thứ cho chính mình?"
"Em tin anh một lần có được không?" Phong Sính tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Đường Ý im bặt, không nói một chữ, mặt cô hướng ra ngoài cửa kính.
Phong Sính đưa hai tay ra, xoay mặt cô đối diện với mình "Trả lời anh"
"Bác sỹ nói, chân Tiêu Đằng nếu có khôi phục, sau này bước đi vẫn chịu ảnh hưởng, nghe lời như vậy, anh còn muốn nói, là Tiêu Đằng tự biên tự diễn sao?"
Phong Sính sắc mặt không thay đổi, Đường Ý đẩy tay anh ra.
Anh cả người to lớn ngồi trong xe, một lúc sau vẫn chưa nổ máy. Chỉ khi có chuyện xảy ra Phong Sính mới biết, giữa anh và Đường Ý, vẫn là có khoảng cách, không giống như lúc ở rượu trang, bọn họ cùng nhau vượt qua hoạn nạn.
Anh lúc đó vì cô chẳng sợ bản thân bị thương, trong mắt cô thấy được sự lo lắng đối với mình, nhưng lúc này cũng vô dụng. Khi có chuyện xảy ra, Phong Sính mới phát hiện, khả năng chịu được thử thách giữa bọn họ rất thấp.
Hai người lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, Phong Sính chưa bao giờ tin nhân quả báo ứng, nhưng bây giờ không tin không được.
Bừa bãi hơn người, người khác sẽ cảm thấy anh làm ra chuyện như vậy không có gì khác lạ.
"Có phải anh vẫn chưa cam long?" Đường Ý nhìn vẻ mặt âm trầm của Phong Sính, trong lòng không khỏi lo lắng "Đừng nói chuyện rượu trang điều tra không xong, dù cho thực sự là Tiêu Đằng, anh ấy cũng đã bị thương một chân, đã đủ chưa?"
"Vậy anh thì sao?" Phong Sính ánh mắt nhìn Đường Ý "Anh lúc ở rượu trang cũng gặp chuyện không may, em có thương tâm cho anh không?"
Đường Ý nghe thấy, chỉ cảm thấy chỗ bị thương ở mắt cá chân, đau đến toàn thân.
Phong Sính rốt cuộc không chờ đến đáp án, lái xe trở về Ức cư, Đường Ý đi thẳng lên lầu.
---
Tiếp sau hai ba ngày, bầu không khí trong biệt thự rất trầm lắng, chân Đường Ý tốt lên nhiều, chỉ cần không đi nhanh, cũng không có cảm giác đau.
Phong Sính từ ngoài trở về, vừa lúc ở trong sân đụng phải Đường Ý, cô xoay người muốn đi, vừa lúc di động trong túi vang lên.
Cô lấy ra liếc nhìn, trên điện thoại hiển thị số Tiêu Đằng. Đường Ý đi qua mấy bước "A lô"
Điện thoại đầu dây bên kia truyền đến âm thanh Tần Du Ninh "Xin chào, xin hỏi là Đường Ý phải không?"
"Đúng, là tôi"
"Cô, cô đến xem Tiêu Đằng đi"
Ánh mắt Đường Ý không khỏi nhìn lại Phong Sính xa xa "Anh ấy làm sao vậy?"
"Anh ấy rất không tốt".
Đôi mi thanh tú của Đường Ý cau lại, tay phải vô lực rơi bên người, hai ba ngày nay, cô cũng tránh Phong Sính không nói lời nào, người đàn ông cũng không ép cô phải hiện tại suy nghĩ thông suốt, chỉ là lúc này trong sân đụng phải, anh nhịn không được đi lên phía trước "Em đi loạn cái gì, chân không phải còn chưa khỏe sao?"
"Đã sớm khỏi rồi" Đường Ý bỏ di động vào túi, nhấc chân muốn đi.
Phong Sính thấy tình trạng đó, giữ cánh tay cô "Em muốn đi đâu?"
"Em đi có việc"
"Em đi tìm Tiêu Đằng?"
Đường Ý đẩy tay anh ra, cô đi về phía trước vài bước, Phong Sính bỗng nhiên tiến đến hai tay ôm hông cô "Không được đi"
"Anh buông em ra"
"Chân hắn đã không khôi phục được như lúc trước, vậy chuyện hắn hãm hại anh, anh nể mặt em bỏ qua, em đừng đi, anh buông tha hắn còn không được sao?"
Đường Ý gỡ ngón tay của anh, lực của cô rất lớn, Phong Sính cảm thấy được chỉ tay như nứt ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng không chịu nỗi, anh dùng hai tay ôm chặt, không muốn buông cô ra.
Phong Sính đặt cằm lên đỉnh đầu Đường Ý, hít thở mùi hương tự nhiên chỉ thuộc về cô, anh hướng mặt cô trúc trắc hôn "Chúng ta về phòng"
"Anh đừng như vậy", Đường Ý dùng sức kéo tay anh ra, giãy giụa trong ngực anh "Em có việc gấp, em phải đi đây".
Khí giận trong lòng Phong Sính vẫn chưa tan hết, anh tiện tay lôi kéo, nhưngg bàn tay giờ chỉ bắt được không khí.
Anh nhìn Đường Ý một bước đi ra ngoài, cổ họng Phong Sính nhẹ nuốt, anh thật muốn đem cô bắt trở lại, nhét vào phòng ngủ, tốt hơn bây giờ cảm giác toàn thân vô lực, tim Phong Sính càng lúc càng đau, chính anh cũng không hiểu được loại tình cảm này. Anh chỉ biết là, Đường Ý tiến vào lòng anh, là chân thực, cực kỳ rõ ràng. Anh say mê hưởng thụ, đến lúc anh hoàn hồn trở lại, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trừ phi, đem tim anh bỏ đi một phần, nhưng nói vậy, sẽ đau khổ đến mức nào?
---
Đường Ý đến bệnh viện, thấy Tần Du Ninh đứng trước cửa phòng bệnh.
"Tiêu Đằng rốt cuộc làm sao vậy?"
Tần Du Ninh giơ một ngón tay lên "Xuỵt"
Cô kéo Đường Ý đến bên cạnh "Tâm trạng anh ấy rất không tốt, trong nhà tới bảo mẫu đều bị đuổi đi, tôi không biết nên khuyên anh ấy thế nào nữa"
"Lúc trước vừa mới tỉnh lại, không phải rất tốt sao?"
Tân Du Ninh lau khóe mắt "Khả năng Tiêu Đằng anh ấy đã biết chuyện chân của mình, sáng sớm, Phong Sính đã đến".
"Cái gì?" Đường Ý giật mình há miệng.
Tần Du Ninh mắt đỏ "Tiêu Đằng trước giờ là người rất sỹ diện, chịu đả kích như vậy nhất định không chịu nổi. Tôi nghĩ gọi cô khuyên anh ấy một chút, tôi đi về trước"
Đường Ý đẩy cánh cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Đằng đang khó khăn đứng dậy, người hắn muốn đem chân mình buông xuống, Đường Ý bước nhanh qua, thế nên bước chân có chút lảo đảo "Tiêu Đằng anh định làm gì vậy?"
Tiêu Đằng sắc mặt tối tăm liếc nhìn cô "Sao em lại tới đây? Về đi!"
Đường Ý đè lại hai vai anh, để anh nằm lại trên giường "Chân của anh còn chưa khỏi mà, sao có thể xuống giường được?"
"Đường Đường, ngay cả em cũng muốn giấu sao?"
Đường Ý có chút chột dạ "Em giấu diếm anh cái gì?"
Tiêu Đằng trầm mặc chốc lát, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, một câu cũng không nói.
Đường Ý do dự rất lâu, cô ngồi bên giường bệnh, trong lòng rất áy náy. Tiêu Đằng quay đầu, nhìn thấy bộ dạng này của cô liền đau lòng "Anh không sao, anh chỉ muốn xuống giường một chút, làm gì mà em lo lắng vậy".
"Anh biết chân mình vẫn không thể đi".
"Chính là biết, anh mới phải thử một chút, anh không tin..."
Đường Ý mím môi, khẽ cắn miệng "Tiêu Đằng, có phải Phong Sính gặp anh đã nói gì không?"
"Đường Đường, chân của anh thực sự để lại di chứng?"
Phẫn nộ trong lòng Đường Ý bộ phát ra ngoài, cô và Phong Sính tranh cãi, cũng là muốn anh không dây dưa nữa với Tiêu Đằng, không ngờ anh còn chạy đến bệnh viện xát muối lên vết thương của Tiêu Đằng.
"Anh chớ suy nghĩ lung tung, chỉ cần sau này chăm sóc tĩnh dưỡng, có thể khôi phục hoàn toàn".
Tiêu Đằng phủ bàn tay dưới bắp đùi mình "Có thật không, Đường Đường, kỳ thực em an ủi cũng không giỏi lắm".
Đường Ý cụp mắt xuống, "Nhân sinh trên đời, không phải tốt nhất vẫn là còn sống sao? Tiêu Đằng, anh chẳng lẽ không tin mình có thể vượt qua cửa ải này?"
"Là, anh không tin", không ngờ Tiêu Đằng liền thừa nhận, "Chân của anh nếu khôi phục không tốt, sau này, dù có với cao đến đâu, cũng không có cách làm cho mình đứng vững".
Đường Ý chóp mũi không khỏi chua xót "Xin lỗi".
"Cái này không liên quan đến em. Anh biết, em qua đây khuyên anh, Đường Đường, đừng khuyên, anh chỉ muốn nhìn thấy em, anh liền nghĩ thoáng, anh vui mừng chính là, em không có việc gì".
Đường Ý rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Đằng cảm xúc đã ổn định hơn, Tần Du Ninh tiếp tục chăm sóc hắn.
Đi ra bệnh viện, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.
Đường Ý lấy ra "A lô"
"Đường Đường, em ở đâu?"
"Chị, em mới từ bệnh viện ra"
"Em đi thăm Tiêu Đằng à?"
"Chị có chuyện gì sao?"
"Đường Đường, em bây giờ có thể qua gặp chị không?"
Giọng nói Đường Duệ cẩn thận từng li từng tí, Đường Ý không khỏi dừng lại.
"Em rảnh, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện di chúc của Triển Niên, sẽ phải giải quyết, có một số việc, chị cần bàn với em... Chị" Đường Duệ muốn nói lại thôi "Chị cần em giúp đỡ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK