Cúp điện thoại, Phong Sính nhận thấy sắc mặt cô không được tốt "Làm sao vậy?"
Đường Ý vẫn chưa hoàn hồn, Phong Sính vỗ vỗ mặt cô "Ba mẹ em thế nào?"
"Vừa biết chuyện của em và anh liền vội chạy tới, nhưng bây giờ lại không liên lạc được". Đường Ý cuống quýt đứng dậy "Em phải đi tìm họ".
"Anh đi cùng em".
Lúc này Đường Ý không có tâm tư cự tuyệt anh, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy ba mẹ. Phong Sính đến gara lấy xe, ở nông thôn đường lộ chưa được tốt, thứ càn thiết là đèn đường còn không có nói chi đến camera. Huy động nhiều người tìm kiếm liên tục nhưng cuối cùng vẫn trở lại điểm xuất phát.
Đường Ý và Đường Duệ gấp gáp tìm loanh quanh, Phong Sính để ý thấy một đoạn đường đất được mở rộng ở ngoại thành, đường cao tốc chỉ mới được xây dựng, cách đó không xa có nhiều kiến trúc bị phá hủy nằm rải rác, bên trên còn nhiều lớp bùn đất, xem như là đường đi tạm thời.
Phong Sính tập trung ở khu vực này, bảo mọi người hạ đèn pin xuống tìm.
Đường Ý không yên lòng đi theo, đứng trên sườn đất phía trên, các xe gần đó đều bật đèn pha kéo theo làn ánh sáng chói mắt. Bụi đất tung bay xen lẫn với tiếng côn trùng và muỗi vùng quê làm cho mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu. Đường Ý đứng bất động ở đó, cảm thấy hơi lạnh, lúc này cũng đã rạng sáng rồi, gió lạnh thôi vào người như dao cắt. Hai tay cô ôm lấy người, đôi môi tái nhợt mím chặt. Phong Sính thấy thế liền cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô.
Đường Ý bắt đầu suy nghĩ miên man, có phải bị tai nạn xe hay không, có phải ngồi nhầm xe đến nơi khác, hay gặp phải người xấu rồi?
Phong Sính ôm sát cô, hôn lên mái tóc "Đừng lo lắng, đừng sợ".
Bên dưới, một loạt đèn pin hỗn độn quét tới, một thanh niên trẻ chạy nhanh đến bên này, vẻ mặt âm u hòa trong ánh sáng vàng của ngọn đèn, Đường Ý rất muốn đưa tay phe phẩy.
"Phong thiếu, phát hiện thấy người dưới đầm nước!"
Đường Ý vừa nghe vậy, hai chân mềm nhũn, cả người ngả xuống, Phong Sính vội vàng kéo cô vào ngực. Nước mắt Đường Ý không nhịn được trào ra, Phong Sính cố gắng trấn tĩnh "Nói cho rõ, người như thế nào?"
"Hẳn là bị thương ở chân, người vẫn còn tỉnh táo".
Đường Ý cảm nhận rõ người đang ôm cô thân sắc thả lỏng, anh nhìn cô "Em nghe thấy chưa, không có việc gì, chúng ta cùng xuống đi".
Hai người men theo sườn dốc từ từ đi xuống, chân đạp trên mặt đất, đi bộ qua vùng nước trũng một đoạn. Nơi này trước kia là đồng ruộng, cỏ dại đua nhau mọc tứ phía. Đường Ý đi theo bước chân anh phía trước, cách đó không xa thấy một chiếc xe điện chạy đến.
Những người khác đang đỡ ông Đường bà Đường đứng dậy, nhất định là do trên đường quá nôn nóng, tay lái mất thăng bằng nên bị ngã xuống.
Bà Đường hô lên "Ai da, đau, đau quá!"
Đường Ý vội chạy đến "Ba, me, không sao chứ?"
Nửa người ông Đường vẫn đang nằm trong đầm nước, chân bị xe điện đè xuống, lúc này thật vất vả được kéo lên bờ. Mẹ Đường kéo mạnh chân ông "Ông à, ông có sao không? Làm tôi sợ muốn chết. Lỡ như không có ai đến, tôi và ông phải chết cóng ở đây rồi".
Đường Ý nhận thấy sự khó khăn, liền đưa tay muốn đỡ lên.
Thế nhưng ông Đường lại tránh tay cô, Đường Ý kinh ngạc, mím chặt môi, đôi mắt đen láy giống như đứa trẻ làm sai chuyện nhìn về phía ông Đường. Trên mặt ông đều là nước bùn nhưng ánh mắt lại nghiêm khắc quét vào mắt con gái.
Phong Sính đi theo bên cạnh Đường Ý, ra hiệu bảo thuộc hạ mau đưa hai người lên, anh lên tiếng gọi "Chú, dì".
Sắc mặt ông Đường đã sớm kết thành băng, nhìn đến bàn tay Phong Sính đặt trên vai Đường Ý, đôi chân khập khiễng bước lên, kéo áo con gái về phía mình. Đường Ý bởi động tác này mà lảo đảo, trong mắt Phong Sính lóe lên sắc dao u tối, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của Đường Ý "Ba, cẩn thận chân, con ở bên cạnh ba đây".
Ông Đường được người khác nâng đỡ cũng không quên kéo theo Đường Ý bên cạnh. Mấy người đàn ông dốc hết sức mới đưa được hai ông bà lên mặt đất. Xe cấp cứu Phong Sính liên hệ cũng đã có mặt, Đường Ý và ba mẹ cùng ngồi trên xe, Phong Sính theo sát phía sau, cùng Đường Duệ ngồi trên xe khác.
Đường Duệ nâng đồng hồ xem giờ, cô ngồi bên cạnh tài xế, nghiêng đầu có thể nhìn thấy gương mặt u ám đang cố kìm nén của Phong Sính. Cô hắng giọng "Chuyện của anh và Đường Ý cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, ba mẹ tôi nhất định không đồng ý".
"Lúc trước chị theo ba tôi không giống như vậy sao? Thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt quan hệ, đến khi chị có thai mới vượt qua rào cản này".
"Nhưng hai đứa không giống vậy".
"Không giống thế nào?" Phong Sính ngẩng đầu nhìn cô.
Lời nói của Đường Duệ hơi tắc nghẹn "Ba mẹ đã chấp nhận tôi và Phong Triển Niên, cho nên sẽ càng hông chấp nhận chuyện hai người. Đường Ý là dì nhỏ của cậu, ở vùng quê chúng tôi, loại quan hệ này sẽ bị mắng nhiếc nói xấu. Hơn nữa, tôi đã làm cho ba mẹ xấu hổ không ngóc đầu lên được..."
Ánh mắt Phong Sính toát lên sự xa cách, môi mỏng mím chặt lại buông ra, ngữ khí kiên định mà mạnh mẽ "Tôi cứ muốn sống cùng với Đường Ý".
Nửa đường xe cứu thương chạy tới, đưa ông bà Đường chuyển lên xe, đoàn người tiếp tục chạy thẳng đến bệnh viện.
Vết thương của ông Đường khá nghiêm trọng, bị gãy xương. Chân bà Đường bị trầy xước, bôi thuốc và nghỉ ngơi là ổn.
Chai truyền nước treo trên cao, chất lỏng trong suốt tí tách rót vào cơ thể. Đường Ý yên lặng đứng bên giường bệnh, Đường Duệ đỡ mẹ ngồi một bên. Ông Đường trên giường gương mặt đầy nếp nhăn, da ngăm đen, đôi mắt như muốn đâm thẳng vào người Đường Ý.
Phong Sính từ bên ngoài bước nhanh vào "Chú, dì, con đã làm xong thủ tục, đây là phòng VIP, bên ngoài có người túc trực, con cũng đã tìm người chăm sóc tốt, lát nữa sẽ tới đây".
"Bất kể vai vế thế nào, cậu cũng không thể gọi tôi ngoài tiếng 'chú'".
Đường Ý nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn ông Đường nằm trên giường.
Phong Sính bước lại gần, nhấn mạnh câu nói "Chú, cháu hiểu ý chú, nhưng cháu và Đường Ý là nghiêm túc, huống hồ giữa chúng cháu không tồn tại quan hệ huyết thống".
Ông Đường lại bị lửa giận thiêu đốt "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đường Mỹ Lệ, chừng nào ba còn sống, con phải sống đàng hoàng cho ba!"
Cái tên này vốn từng khiến Phong Sính thấy buồn cười, nhưng bây giờ lại không cười nổi "Chú, người cũng nên nghe ý của Đường Ý".
"Đường Ý, con đừng có làm chuyện hồ đồ, muốn ba mẹ sau này từ mặt sao?". Bà Đường đầu tóc bù xù, vừa mới trong lúc nghỉ ngơi tắm qua, sau khi sấy khô còn chưa kịp vuốt lại, không có tâm tư đi tranh cãi "Phong Sính và Gạo giống nhau, đều gọi con là dì nhỏ, vai vế này nếu làm loạn, sau này họ hàng có hỏi, ba mẹ biết nói thế nào?"
Đường Ý khẽ cắn môi, nghiêng về phía Phong Sính "Anh đừng nói nữa".
Phong Sính cau mày "Mới hai ba câu em đã dao động, chúng ta trước đây không phải rất tốt sao?"
"Hai đứa---", ông Đường chống người ngồi dậy "Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc đã ở đâu?"
Đường Duệ vội nháy mắt với Đường Ý, ý bảo cô đừng cứng đầu. Đầu lưỡi Đường Ý tê dại, giống như bị đánh thuốc không mở miệng được. Phong Sính nhẹ nhàng dứt khoát thừa nhận "Chúng con sống cùng nhau".
Anh thấy rõ ông Đường cả kinh hít một hơi lạnh "Cậu, cậu lặp lại lần nữa!"
Đường Ý nghiêng người, bởi vì phản ứng kịch liệt nên dùng nhiều sức đẩy mạnh Phong Sính, anh ngang ngạnh lùi về sau mấy bước. Vẻ mặt Đường Ý hơi lo lắng "Anh về trước đi, ở đây đã có em và chị túc trực".
"Bảo chị con về lấy quần áo, thời gian ba nằm viện con cũng ở đây luôn, sau đó cùng nhau về nhà".
Đường Ý quay lưng về phía giường bệnh, Phong Sính nhìn thẳng vào cô, anh đưa tay kéo cô lại gần mình. Anh không nhịn được khi thấy cô chịu ủy khuất, cho dù là ba mẹ cô cũng không được "Chú, cháu không hiểu tại sao chú lại kịch liệt phản đối. Người khác muốn nói gì, cứ để cho bọn họ nói. Cho dù chúng con thật sự trong sáng cũng không ngăn được cái miệng nhiều chuyện của bọn họ. Nếu đã chẳng thể quản được miệng của họ, chúng ta cần gì phải để ý nhân nhượng chứ?"
Ông Đường giật mình, lại không tiêu hóa được hàm nghĩa trong câu nói này, ông tức giận giơ tay chỉ thẳng mặt "Không biết người khác nói gì, tôi không cho phép hai đứa sống cùng nhau!"
"Phong Sính!", Đường Ý giữ chặt cánh tay anh "Anh mau đi đi, đừng ở lại đây!"
Cô từng bước đẩy anh ra. Đến cửa phòng bệnh, bước chân Phong Sính dừng lại, hạ giọng vừa đủ cho hai người nghe được "Ba mẹ em gặp tai nạn, anh cũng rất lo. Nhưng có một số chuyện nhất định phải nói rõ".
"Ba em giờ đang rất tức giận, có nói gì ông ấy cũng không nghe vào đâu".
Ông Đường thấy cảnh đó, quơ lấy chén trả trên tủ phút chốc giương cao, bà Đường quát lên "Ông làm gì đấy?"
Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, pha lê trong suốt bắn ra xung quanh. Đường Ý cảm thấy một vật bén nhọn đâm tới trên mặt đến đau đớn, Phong Sính nhanh chóng kéo cô ấn vào trong ngực, cánh tay quàng qua vai dẫn cô ra ngoài.
Trong phòng bệnh truyền đến giọng nói rất lớn, Đường Ý lấy tay che bên mặt, Phong Sính gỡ tay cô xuống "Đừng đụng vào".
Vừa lúc miếng thủy tinh ở cằm lơi ra, đường máu đỏ thẫm chảy xuống, nhất định là rất đau.
"Anh đưa em xuống xử lý".
Đường Ý ngẩng đầu, lúc ngừng thở vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đỡn sắc nhọn này. Cô nhíu mày, giọng nói kiên định "Không sao, chỉ là trầy da thôi mà".
"Không được, lỡ nhiễm trùng thì sao?"
Đường Ý lo lắng liếc nhìn cửa phòng bệnh "Anh mau về đi, nếu không ba em chắc dám lao ra đó, hiện tại ông ấy chứa thể chấp nhận cũng là chuyện dễ hiểu".
Đường Duệ đi ra ngoài, Đường Ý thấy vậy liền đẩy Phong Sính nhưng anh ngược lại kéo cô về phía mình "Muốn anh đi cũng được, băng vết thương lại trước đã".
Đường Duệ nhìn chăm chú "Phong Sính nói đúng đấy, lỡ như để lại sẹo thì sao? Em đi trước đi, để chị ở lại trấn an ba mẹ".
Đường ý được y tá khử trùng vết thương, không có gì đáng ngại, chỉ dán băng cá nhân lên miệng vết thương.
Đường Ý mệt mỏi ngồi trên ghế hành lang, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt thất thần nhìn chăm chăm vào một điểm. Phong Sính đi ra ngoài, đứng nhìn cô một lúc lâu. Bàn tay vừa chạm đến đầu vai cô liền bừng tỉnh đứng dậy, Phong Sính thuận thế ôm cô vào lồng ngực.
"Em phải về phòng bênh rồi". Hai tay Đường Ý chống đỡ trên ngực anh, không để anh ôm chặt.
"Nếu như, anh nói nếu như...", Phong Sính áp môi mỏng lên tai cô "Ba mẹ em nhất định ngăn cản, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"
Hỏi xong, Phong Sính trầm lặng đợi câu trả lời. Đường Ý vốn không nghe lời, luôn làm ngược ý anh. Lần này thứ anh muốn nghe nhất chính là một chữ không của cô.
Nhưng Đường Ý chỉ là từ từ thoát khỏi vòng tay anh, cô hạ tay xuống "Anh nhanh về đi".
Cô xoay người mới đi được vài bước chợt nghe giọng nói Phong Sính phía sau như đè nén như bóp nghẹn "Nói là bởi vì quan hệ của chúng ta, không đồng ý cho chúng ta yêu nhau. Trên danh nghĩa chị em là mẹ nhỏ của tôi, em là dì nhỏ, chúng ta đều là người thân. Nhưng sự thật khi xảy ra chuyện, các em mới là người một nhà. Gặp chuyện sẽ động viên lẫn nhau, cho dù trách cứ cũng bởi vì quan hệ ruột thít, còn tôi ở đâu? Chính là người các người muốn nhanh chóng vứt sang một bên, đã như vậy, cần gì phải để ý đến loại quan hệ này?"
Giọng nói anh xuyên qua ngọn đèn, trên lối đi nhỏ lộ ra vẻ chán nản và trống trải. Đường Ý đột ngột dừng bước, quay người Phong Sính. Anh không nói lời nào, môi mỏng lạnh ngắt mím thành một đường thẳng, xoay người rời đi.
Đường Ý nghiến chặt răng, thậm chí cảm nhận được sự chua chat trong miệng. Ống quần anh còn dính vết bùn bẩn, xen lẫn trên màu vải tro xám của thương hiệu xa xỉ Armani đem đến một hình ảnh bất thường. Đường Ý nhìn bóng lưng cao lớn ngày càng xa của anh, nhìn ra sự cô độc và tịch liêu. Anh nói đúng, cho dù cô phải đối mặt với sự chỉ trích của ba mẹ nhưng chung quy cũng đều là người một nhà.
Đường Ý trở về phòng bệnh, đẩy cửa đi vào. Bà Đường liền đứng dậy "Vết thương không sao chứ?"
Rốt cuộc vẫn là lo lắng, ông Đường dù không hỏi nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ quan tâm, lúc đó là do quá tức giận chứ thực sự không muốn tổn thương con gái yêu.
Đường Ý sờ sờ mặt, lắc đầu nói "Con không sao, không đau mấy".
Đường Duệ đỡ bà Đường đi tới "Ý tá đã đến, mẹ cùng con về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến".
"Phải đấy, mẹ với chị về nhà đi".
Ông Đường nằm lại trên giường "Hai người về đi, để Đường Ý ở lại được rồi".
Phong Sính lái xe rời khỏi bệnh viện, đền đường nối dài uốn quanh dường như vô tận. Cho đến giờ anh vẫn không nghĩ rằng mối quan hệ này lại khó vượt qua đến vậy. Cho dù là bây giờ, anh vẫn không nghĩ như vậy.
Buổi tối Đường Ý ngủ trên giường nhỏ bên cạnh, sau khi ý tá rời đi, ông Đường cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh có mùi thuốc khử trùng đặc trưng, Đường Ý nằm trằn trọc, di động đặt dưới gối, đoán chừng giờ này Phong Sính đã về đến nhà.
Ngón tay cô vuốt ve vỏ điện thoại, trong đầu quay về hình ảnh lúc Phong Sính rời đi, vẻ mặt giống như bị đả kích mạnh, thói quen cô độc từ lâu lại như vũ khí cực mạnh đánh gục anh. Đường Ý không khỏi thở dài, định viết một tin nhắn.
Giường bệnh bên cạnh lại truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng ông Đường "Đường Ý, còn dám dây dưa với Phong Sính thì đừng nhận ba mẹ này nữa".
Đường Ý giật mình, như có tảng đá lớn đè ép trong lòng. Cô nhét điện thoại dưới gối, nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Đôi mắt kia, khuôn mặt đó như khắc sâu vào trái tim cô, không có cách nào đánh bật ra được.
Danh Sách Chương: