Hôm sau.
Khi trời còn chưa sáng, mặt trời còn chưa lên, hừng đông chỉ có một vùng trời đỏ như máu giống như ánh bình minh nhuộm nơi chân trời đem vạn vật vẫn còn ngủ say hất lên vài phần mông lung.
Quản gia thức dậy rất sớm, tối qua không đợi tới khi Phong Sính trở về, tiến về phía cửa lớn thấy có một đôi giày da đá loạn ở đó.
Lòng ông khẽ buông lỏng, là ông từ nhỏ đến lớn thấy Phong Sính lớn lên. Cho dù kiêu căng, ương ngạnh nhưng chính là tiểu thiếu gia của ông nên không tránh được việc bao che khuyết điểm. Phải là người rất có can đảm mới dám yêu cầu Phong Sính cái gì chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên phản kháng.
Tiếng bước chân rất khẽ trên mặt thảm, lên tới lầu hai, khi bước tới thư phòng không khỏi dừng chân. Cửa hé mở, quản gia lắc đầu, đứa nhỏ này luôn nhắc ông phải chú ý tới thư phòng mà bây giờ lại thế này. Ông bước lên tay vừa cầm tới nắm đấm cửa, vô thức ngẩng đầu lên lại chứng kiến Phong Sính nằm ngủ vùi ngay trên bàn làm việc.
Quản gia đi vào, hẳn là cả đêm Phong Sính không quay về phòng ngủ, hai chân thon dài gác lên nhau vẫn còn xỏ dép lê, sau khi trở về tắm rửa qua hẳn là tới đây luôn nên trên người vẫn mặc bộ đồ ở nhà màu lam nhạt. Trong phòng rất ấm, quản gia bước thêm vài bước thấy Phong Sính cơ hồ bị ngập trong đống văn kiện, khi ngủ tay vẫn cầm cây bút kí tên, lòng bàn tay còn vô thức vẽ vẽ vài đường vòng.
Không biết từ khi nào Phong Sính giường như đã thay đổi...
Quản gia ngẫm nghĩ liền nghĩ ngay tới Đường Ý.
Trước kia, Phong Sính ỷ vào công ty có Phong Triển Niên, nên không mấy quan tâm có cũng chỉ là mấy khách sạn, thời gian trôi qua đều là tiêu diêu tự tại, sinh hoạt cá nhân không tránh khỏi vài phần phóng túng, sau đó gặp được Đường Ý. Phong gia một đêm liền mất đi trụ cột, Phong Sính thật khó khăn mới tiếp nhận nhưng không ngờ lại bị người bên cạnh làm hại mất đi quyền chủ động.
Cái này đã ấn định, con đường hiện tại của Phong Sính chắc chắn rất khó đi.
Quản gia nhìn về những văn kiện trên bàn kia lắc đầu tựa hồ có chút đau lòng, lại không thể làm gì. Nếu như Phong Sính không xử lí thì những cái này cũng đâu có ai có thể giúp được?
Phong Sính không có đường quay về quản gia cũng biết vậy nhưng ông thầm nghĩ con đường này Phong Sính nhất định sẽ suôn sẻ, sẽ có rất nhiều người ủng hộ hắn mà không phải ai cũng muốn ở sau lưng đâm hắn một dao.
Đến cùng, trong mắt ông Phong Sính giống như một đứa trẻ.
Quản gia lui ra ngoài, đem cửa thư phòng khép lại.
Sập một tiếng, Phong Sính khẽ chau mày, khi tỉnh lại đầu như muốn nứt ra, đầu óc rất hỗn loạn, cho dù gian phòng ấm mười phần nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Ngồi thẳng dậy, tứ chi nhức mỏi như gãy rời ra, tóc rối tung. Sau khi hai tay khôi phục tri giác, Phong Sính quay đầu tìm kiếm tứ phía phát hiện điện thoại kẹp giữa hai văn bản tài liệu, vươn người lấy điện thoại bước tới cửa sổ sát đất trước mặt.
Ngón tay lướt qua màn hình, không một tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ.
Nội tâm có chút thất vọng nhưng Phong Sính vẫn là chủ động gọi điện. Việc này không so đo mục đích ai trước ai sau.
Đường Ý cũng thức dậy rất sớm, ngó thấy cha vẫn còn ngủ liền rón rén ra ngoài.
Xuống dưới lầu, vừa rút điện thoại ra trong lòng bàn tay liền truyền tới chấn động.
Tranh thủ nhận máy, giọng có chút vui mừng: "Alo."
Phong Sính không nghĩ tới được nối máy nhanh như vậy: "Dậy rồi à?"
Đường Ý mặc áo khoác màu nhạt, đứng trong sân nương theo màn sương sớm mỏng manh khi sáng sớm bao chùm mình cô, cô một tay nhét trong túi quần: "Dậy rồi, vừa mới xuống lầu."
"Tối qua không có sao chứ?"
"Không sao, mẹ cùng chị đã về quê rồi, ở đây chỉ còn em cùng cha." Đường Ý đứng trên vỉa hè, bây giờ vẫn còn sớm trong sân chỉ có mấy người bệnh tuổi già đi đi lại lại, tại nơi này cùng thần chết giành giật từng giây phút được sống, đại khái cũng chỉ có giờ phút này thực sự yên tĩnh mà thôi. Đường Ý đứng dưới một cây ngô đồng khẽ nhún vai, bàn tay đặt trên đầu vai khẽ vuốt hai cái: "Phong Sính..."
"Sao?"
Cô đã nói dối Phong Sính, tối qua căn bản ngủ không ngon sáng sớm đã tỉnh dậy, sợ bị cha phát hiện nên vội vàng trốn tới mảnh sân vắng vẻ này.
Đường Ý muốn nghe giọng nói của Phong Sính: "Không có gì, là đang nghĩ lời anh nói tối qua."
"Tối hôm qua..." Phong Sính dừng lại một chút, thân thể cao lớn dựa vào mặt kính thủy tinh: "Tôi nói mò đấy, em chớ để tâm, tôi vẫn ổn, em không phải vẫn ở bên cạnh tôi sao?"
Đường Ý đá viên đá dưới chân, vài chiếc lá cây khô héo cũng quấn theo, rõ ràng nhấc lên rơi vào mu bàn chân cô, Đường Ý hơi ngẩng mặt lên: "Đúng vậy, em vẫn ở đây."
Khuôn mặt Phong Sính có chút giãn ra: "Lát nữa tôi tới công ty một chuyến, tối nay sẽ tới bệnh viện."
"Không, không cần." Thần sắc Đường Ý nhẹ nhõm một chút: "Anh đừng tới, bằng không tính tình nóng nảy của cha em lại không thể kìm nén. "
Phong Sính suy nghĩ giây lát rồi trả lời: "Vậy cũng được"
"Đợi lát nữa bảo ai mang cho em mấy bộ quần áo để thay được không? Cha em khẳng định sẽ không cho em trở về."
"Được."
Thời điểm cúp máy, nội tâm Đường Ý có chút lưu luyến không rời, cô ngắm nhìn điện thoại trong lòng bàn tay tim đập loanj nhịp, cuối cùng lắc đầu quay trở về phòng bệnh.
Lúc đi vào cũng vừa lúc mẹ cô tới, hai người đang nói chuyện giọng Đường cha rất lớn: "Nhất định là lén đi ra ngoài rồi."
"Ông đừng vội, trước tiên cứ để Đường Đường gọi điện thoại."
"Để tôi gặp Phong Sính, tôi sẽ đánh gãy chân hắn... "
Đường mẹ cũng có chút tức giận: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có lộn xộn còn đòi đánh gãy chân người khác rồi chân của ông còn có thể đứng lên sao?"
Đường Ý mang theo bình giữ nhiệt đi vào: "Cha, con đã mua bữa sáng cho cha rồi, vừa lúc siêu thị mở cửa liền mua bình giữ nhiệt, người xem còn có món cha thích nữa."
Đường cha xem xét, cơ mặt cũng buông lỏng chút ít: "Ra ngoài cũng không nói tiếng nào."
"Khi ấy cha còn đang ngủ mà."
Đường Ý trong tay còn mang theo mấy cái bát sứ mới mua, Đường mẹ lập tức khẽ ân cần nói: "Đường Đường, con cùng Phong Sính ngàn vạn lần đừng thật sự có loại quan hệ gì nha, mẹ cùng cha con không chịu nổi đả kích lớn như vậy."
Đường Ý xiết chặt cái chén trong tay, Đường cha cũng đã nghĩ đến thái độ cùng thần sắc hai người hôm qua khẽ thở dài: "Hay là trở về thị trấn làm đi, đợi chân ta bình phục rồi con theo cha mẹ quay về."
"Cha, công việc của con giờ đã vào quỹ đạo rồi." Đường Ý đặt chiếc chén xuống, nhìn thấy người phụ nữ có lời muốn nói là Đường Duệ ôm Gạo kịp thời tới giải vây: "Con tới rồi, con đưa Gạo tới thăm ông ngoại."
Đường Ý thấy vậy, đứng sang bên cạnh.
Cô còn muốn đi làm nhưng là Đường cha không cho, muốn cô từ chức, tốt xấu gì vẫn là Đường Duệ tạm thời an ủi.
Đường Ý vừa ra khỏi phòng bệnh liền nhận được điện thoại của tài xế, nói là mang tới cho cô vài bộ quần áo.
Đường Ý đi thang máy xuống dưới sảnh bệnh viện thì người lái xe cũng mang theo bao lớn bao nhỏ tới: "Đường tiểu thư."
Cô định đón lấy, xem xét, những thứ này thật vượt quá dự liệu của cô.
"Phong thiếu sợ cô ở bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên nên bảo tôi mang tới bát đũa còn có chăn, thảm đều ở đây."
Đường Ý hít một ngụm khí lạnh, hai tay của bác tài nắm chặt mấy cái túi: "Tôi giúp cô mang lên lầu."
"Chú hãy nói là chị của tôi bảo mang tới, đi thôi."
Đường Ý cho rằng Đường Duệ đã nghĩ thông sẽ không vạch trần cô.
Hẳn là khoa trương, những việc này không phải là tác phong của Phong Sính sao?
Đường Ý không khỏi bật cười, một cỗ tình cảm ấm áp từ đáy lòng tràn đến.
Đường cha không nắm rõ sự tình cho lắm, lúc xế chiều Đường Duệ thấy cha đã ngủ cô đem con giao cho bảo mẫu, lúc này mới kéo tay Đường mẹ: "Mẹ, con đưa mẹ đi chọn mấy bộ quần áo, mọi người vội vàng tới, đều không mang theo quần áo thay giặt."
"Muốn quần áo nào lập tức sẽ quay về nhà."
"Nhưng cũng phải ở lại đây vài ngày mà."
Đường mẹ mắt chăm chú nhìn bình truyền nước: "Mẹ không yên tâm, mẹ muốn ở đây trông cha con."
Đường Duệ thấy không lay chuyển được bà: "Vậy đi, mẹ ở lại đây cùng cha, dù sao con cũng biết size của mẹ, con đi mua được rồi."
Bảo mẫu cũng mang đứa trẻ ra ngoài rồi, không lâu sau cửa ra vào truyền đến tiếng gõ cửa. Đường mẹ tưởng Đường Duệ đã trở về vừa muốn đứng dậy đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
Đường cha nghe thấy tiếng động cũng tỉnh lại, Tiêu Đằng cầm trong tay giỏ hoa quả bước tới: "Con chào chú, dì."
"Cậu là?"
"Con là Tiêu Đằng."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối với cái tên này không có mấy ấn tượng.
"Con là bạn của Đường Đường, trước kia là không có thời gian tới gặp mặt hai người."
Đường mẹ nghe vậy vội vàng đi qua mời: "Đến đây ngồi một lát đi."
Tiêu Đằng mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh tiếp nhận ánh mắt dò xét trực tiếp từ Đường cha, cậu thanh niên trẻ tuổi này khí độ bất phàm cùng trầm ổn, cũng không biết với con gái mình có quan hệ như thế nào.
"Cậu là bạn học của Đường Đường?"
"Chúng con học cùng trường đại học, đúng ra mà nói thì chúng con từng yêu nhau hơn nữa tình cảm hai bên rất tốt."
Đường mẹ cẩn thận nhớ lại cảm thấy cái tên Tiêu Đằng này hình như có chút ấn tượng, có phải trước kia đã từng nghe Đường Duệ nhắc qua?
Đường cha muốn ngồi dựng lên một chút, Tiêu Đằng thấy vậy liền lấy gối của ông đệm sau đầu.
"Vậy sao mà cậu cùng Đường Đường lại chia tay?" Đường cha không khỏi thắc mắc.
"Bắt đầu mà nói...một lời không thể nói hết." Tiêu Đằng hai tay hướng về mép giường: "Vốn là đợi sau khi con mở công ty liền chính thức tới ra mắt hai người, khi đó con cùng Đường Đường vừa mới tốt nghiệp. Đường Duệ cùng Phong Triển Niên còn chưa kết hôn. Khi đó Phong Sính rất chú ý tới con cùng Đường Đường, hắn không chấp nhận được việc Phong Triển Niên tái hôn nên dồn hết bực tức lên người Đường Đường. Thậm chí có lần đem Đường Đường nhốt tại khách sạn để cho con lấy 50 vạn tới chuộc người. Vay mượn lung tung, còn có người bạn phải bán đi chính xe của mình bọn con mới gom đủ số tiền kia. Nhưng khi chúng con mang đủ tiền đến sảnh khách sạn hắn lại dễ dàng đem tiền vung từ trên lầu xuống... "
Giọng Tiêu Đằng có chút ấm ức, cho dù chuyện này đã qua thật lâu nhưng phần khuất nhục kia như cũ lại khiến hắn không vượt qua được: "Phong Sính là ai cơ chứ, từ nhỏ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng nên tự nhiên sẽ không quan tâm tới số tiền này..."
"Cái gì?" Đường mẹ lúng túng lên tiếng: "Phong Sính, hắn đã làm ra những việc như vậy sao?"
Tiêu Đằng miễn cưỡng gật đầu đồng tình: "Những lời này Đường Đường chắc chắn sẽ không nói cho hai người biết, dù sao còn có mối quan hệ của Đường Duệ. Hai chị em họ ở trong tay Phong Sính chịu bao nhiêu khổ cực chỉ có con là rõ nhất."
"Ta đã nói mà, thiếu gia ăn chơi lêu lổng dù có thay đổi thế nào thì bản tính vẫn không thay đổi!" Đường cha tức giận đến vỗ ngực thở dốc.
Đường mẹ cẩn thận dè dặt tiếp lời: "Sau đó, các con đã chia tay sao?"
Tiêu Đằng cười khổ: "Con cùng Đường Đường yêu nhau mấy năm, 50 vạn tuy là con số không nhỏ nhưng chúng con có lòng tin sẽ kiếm lại được. Nhưng..." Lồng ngực Tiêu Đằng thắt lại, hai người rõ ràng nhìn thấy hắn có lời muốn nói lại thôi.
"Tiểu tử kia vẫn không chịu buông tha cho con?"
"Nhóm người ở xưởng công ty chúng con bị gây sự vô cớ, con cũng bị đánh tới trọng thương phải đưa vào bệnh viện, Đường Đường đã tới cầu xin Phong Sính mong hắn dừng tay lại, nhưng hắn lại nói trừ khi Đường Đường tới ở cùng hắn." Tiêu Đằng tay nắm chặt thành quyền gõ lên trán mình: "Khi đó, cho dù chị Đường Duệ còn chưa kết hôn nhưng sự tình lại như ván đã đóng thuyền, Đường Đường nói cô ấy lầ dì nhỏ của hắn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng thái độ của Phong Sính đều khiến chúng con giật mình. Hắn nói, chính bởi vì mối quan hệ vậy nên hắn mới muốn cô ấy. Hắn là muốn để mọi người nhìn xem hắn cùng với em gái mẹ nhỏ tình cảm thế nào."
Đường cha tức giận đến bờ môi cũng run rẩy, mối quan hệ này đã rõ ràng rồi nhưng vẫn không thể chịu nổi cái giọng điệu này.
Tiêu Đằng một thân mỏi mệt tới sắc trời đã chạng vạng tối: "Chú, dì con biết rõ con cùng Đường Đường đã không thể quay về như trước kia được, con chỉ là vẫn còn yêu cô ấy. Sau khi Phong Triển Niên qua đời, Phong Sính không cho chị Đường Duệ gặp con trai, Đường Đường vì chăm sóc đứa trẻ nên chỉ có thể chuyển tới ở cùng hắn... Hắn cũng đã quen dùng những thủ đoạn dồn ép người như vậy."
Đường mẹ nghe vậy hốc mắt không khỏi ửng đỏ: "Tại sao có thể như vậy, hai đứa tại sao cái gì cũng đều không nói với chúng ta."
"Bọn họ vì hiếu thảo nên cũng chỉ là chị em giúp đỡ lẫn nhau, sự việc Phong Sính đối với con cùng Đường Đường chị Đường Duệ cũng biết. Nếu không vì mang thai ngoài ý muốn cô ấy cũng không muốn chung sống mãi bên Phong Triển Niên."
Đường cha thở hổn hển, hai tay Tiêu Đằng nắm chặt khẽ buông ra: "Nha đầu ngốc Đường Đường kia hiện tại hiện tại khẳng định vẫn tự mình xoay sở, với sức lực của cô ấy lầm sao có thể thoát khỏi Phong Sính? Con biết rõ, cô ấy là sợ hai người lo lắng nhưng con nghĩ đi nghĩ lại chính cô ấy cũng thừa nhận có chủ kiến riêng. Chú, dì nếu như có thể mà nói hãy giúp đỡ cô ấy."
Hai người bị dọa đến ngây người, sự tình lại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của họ.
Tiêu Đằng cũng không nhiều lời nữa, nói đoạn xong liền đứng dậy ra ngoài.
Tới khi tan sở, Đường Ý liếc nhìn máy tính, dọn dẹp xong mọi thứ liền chuẩn bị cùng đồng nghiệp ra về.
"Đường Đường, bạn trai cậu thật tốt, mỗi ngày đều tới nhiều đồ ăn như vậy. Cậu xem, phần này hôm nay tớ ăn không hết liền gói lại mang về cho con gái ăn."
Khóe miệng Đường Ý kéo căng cuối cùng bồi thêm một câu: "Bé gái nhà cậu cũng thích ăn đồ ngọt?"
"Còn không phải sao...?"
Lúc nói chuyện cũng đều đã xuống dưới lầu.
Đường Ý ngẩng đầu đã thấy xe của Phong Sính đỗ bên đường, cô cùng đồng nghiệp chào hỏi rồi bước nhanh qua đó.
Trên mặt không khỏi có nét cười, cô tới bên cạnh ghế lái, xoay người xem xét thấy Phong Sính gục lên tay lái. Đường Ý gõ nhẹ cửa xe hai cái Phong Sính giống như là không nghe thấy, Đương Ý tăng thêm chút sức lực Phong Sính lúc này mới ngồi thẳng dậy, đối mặt với cô nhưng sắc mặt tràn đầy mệt mỏi.
Phong Sính mở cửa xe: "Lên xe."
"Anh thân thể không thoải mái?"
Phong Sính vuốt nhẹ đầu lông mày: "Cũng không khó chịu lắm, đầu có chút đau đợi lát nữa uống thuốc là được. Lên xe, chúng ta đi ăn cơm."
Đường Ý quan sát sắc mặt Phong Sính lời nói trong miệng có chút do dự: "Việc này... em phải tranh thủ thời gian tới bệnh viện."
Phong Sính chỉ cảm thấy huyện thái dương giật giật tựa như bị kim châm: "Chúng ta đã một ngày không gặp mặt, cũng nên bớt chút thời gian ăn một bữa cơm chứ?"
Đường Ý cuối cùng cũng mềm lòng, bước qua vài bước ngồi vào ghế lái phụ.
Danh Sách Chương: