Mà trong đám người đó, cô không hề quen biết một ai.
Đường Ý đứng ở cửa, "Những người này là ai?"
"Thành viên hội đồng quản trị của công ty."
"Phong Sính đâu rồi?"
"Phong thiếu vẫn chưa về."
Đường Ý im lặng, bước lên lầu.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ chợt lên tiếng, nói những câu kỳ quái .
"Ồ, đây không phải làm em vợ của Phong tổng sao?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn qua đây, đều là người trong công ty, sao có thể khong biết chuyện của Phong gia.
"Đúng rồi, cô gái này không phải là Dì nhỏ của Phong Sính sao?"
"Nếu là Dì nhỏ, sao lại ở nơi này?"
Vừa nhìn cũng thấy Đường Ý quen thuộc nơi này, khi đổi dép, quản gia cũng rất thân mật với cô, vài người bắt đầu trêu đùa.
"Chuyện vụng trộm anh rể em vợ đã nghe nhiều, nhưng chuyện Dì nhỏ và cháu, đó không phải là. . . Ha ha ha ha ha."
Bên trong phòng khách tràn ngập tiếng cười ác ý, Đường Ý nắm chặt túi trong tay, định bụng bước đi.
"Ồ, chờ chút, " người đàn ông khới chuyện bắt đầu đứng lên, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt Đường Ý.
"Đường tiểu thư, đúng không? Phong Sính đâu? Gọi nó ra đây."
"Tôi không biết."
"Ồ ồ, không phải là bị cô giấu dưới gầm giường rồi chứ, ha ha ha —— "
"Ông có thể đi lục soát ."
Đường Ý cũng không khách khí mà trả lời.
"Lúc này Phong Sính không có ở đây, cho ông lá gan này."
"Cô nói lời này là có ý gì?"
Đường Ý nhếch miệng.
"Ông muốn tìm anh ta, gọi điện thoại cho anh ta là được. Nếu không thì gọi điện cho thư ký ở công ty, không cần bám lấy tôi."
"Tôi bám lấy cô? Tôi bám cô như nào? Như này sao?"
Người đàn ông vươn bàn tay, muốn sờ má Đường Ý, quản gia hoảng hốt bước lên,
"Hoàng tổng, đừng như vậy, đây là em gái của bà chủ, ngài. . ."
"Cút ngay, lão già này, lúc trước ông theo Phong Triển Niên, tôi nhìn đã thấy khó chịu!"
"Ở đây mở đại hội sao? Từng người một, chuyện gì xảy ra?"
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Đường Ý và quản gia cùng nhìn ra, thấy Phong Sính giầy cũng chưa đổi, trực tiếp tiến vào. Anh đi đến bên quản gia, nhìn qua Đường Ý.
Hoàng tổng cười cười,
"Phong Sính à, Dì nhỏ của cháu thật biết ăn nói, không biết khi hầu hạ đàn ông có phải cũng lợi hại như vậy không ?"
"Có phải ông ngứa ngáy, muốn chạy đến đây để ăn đòn không?"
Hoàng tổng nghe nói, sắc mặt có chút khó coi,
"Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của cậu, chớ dùng những lời khó nghe như vậy ."
"Không phải chỉ xảy ra chuyện nhỏ thôi sao? Cần các người chạy hết đến đây sao?"
"Chuyện nhỏ? Là tai nạn chết người, Phong Sính, đúng là thường ngày cậu vô pháp vô thiên quen rồi!"
Những người còn lại cũng không quên hùa vào, Đường Ý đứng im, nhìn Phong Sính đi về phía trước. Người đàn ông kia không khỏi lùi sau mấy bước.
"Cậu, cậu, định làm gì? Lần trước cậu dụi tàn thuốc nóng vào tay tôi, Phong Sính, tôi vẫn còn nhớ!"
Lúc này, người ngồi trên sofa mới mở lời.
"Lão Hoàng, chúng ta đến nơi này, là vì chuyện của công ty, ông đừng bóp méo câu chuyện được không? Phong Sính này, cháu có nhớ đến những lời nói lúc trước không?"
"Tôi đương nhiên nhớ."
"Nhớ là tốt. Bây giờ, khu vui chơi Phong thành xem ra đã gặp chuyện, đó hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Cậu còn quá trẻ, cần học tập, chuyện của công ty, cứ tạm giao cho chúng tôi đi."
"Được thôi."
Phong Sính buông thõng hai tay, nói không sao, miệng anh cũng khẽ cong lên, mang theo vẻ bướng bỉnh.
"Dù sao tôi cũng đang muốn đi chơi, tùy các người đi."
"Thật sao?
Phong Sính liếc nhìn Đường Ý, nắm tay cô, nhấc tay cô lên cao.
"Điều nào trong Luật quy định, Dì nhỏ và cháu không thể yêu nhau ?"
Họ Hoàng quay mặt lại, cười đến quái dị, tựa như cười nhạo và , tựa là mang theo cười chế nhạo và coi thường.
Đường Ý xấu hổ muốn kéo tay lại, nhưng lại bị Phong Sính kéo càng chặt hơn.
Hoàng tổng cười ha ha,
"Nhưng không phải sao? Ở Phong gia thì, chuyện gì cũng chẳng quá đặc biệt."
"Đã biết vậy sao ông còn muốn nói lời vô nghĩa? Ngày mai bắt đầu, chuyện của công ty, tôi không nhúng tay vào. Để bản thân an nhàn nửa năm, vậy được rồi chứ?"
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa cười pha trò.
"Cháu học tập nhiều hơn cũng là tốt cho cháu. Đã vậy, chúng tôi không làm phiền nữa, đi thôi."
Còn chưa chờ bọn họ đứng dậy, Phong Sính đã kéo Đường Ý đi lên lầu.
Họ Hoàng vừa nhìn,
"Ông nhìn đi, thật không coi ai ra gì! Chả trách thất bại."
Những lời này, rõ ràng đã đi vào tai Đường Ý. Cô nghiêng đầu nhìn Phong Sính, lại thấy mặt anh không hề có biểu cảm nào. Môi mím thật chặt, đáy mắt từng đợt lạnh lẽo kết thành băng, tùy tiện có thể làm vỡ.
Đi lên lầu, Phong Sính đi thẳng vào phòng ngủ, anh đi đến trước tủ rượu. Hai ngón tay kẹp lấy hai chiếc ly đế cao , một tay kia cầm bình rượu mở nút, đi về ban công.
Đường Ý đi theo, Phong Sính đặt ly xuống lan can, sau đó rót đầy rượu, lại đem chai rượu đặt bên cạnh.
Anh đưa một ly rượu cho Đường Ý, cô nhận lấy,
"Phong Sính. . ."
"Hửm?"
"Anh còn tâm tư uống rượu sao?"
Phong Sính nhẹ nhấm nháp, khóe miệng nhẹ mím, đôi mắt nhíu lại mê hoặc, dưới lầu có tiếng nói chuyện không hề kiêng nể.
"Tôi nói này, tiểu tử Phong Sính bề ngoài cũng chỉ vô ích thôi. Ông xem, chuyện lớn như vậy cứ thế bị phá hỏng trong tay nó. Lần này, là nó tự nguyện chịu thua."
Bọn họ không có ý nói nhỏ đi, Đường Ý nghe, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, có cảm giác không phục, càng nghĩ càng uất ức. Cô siết chặt tay, nhìn Phong Sính đang gạt tay sang bên cạnh.
Ngay sau đó, phía dưới vang lên tiếng rên rỉ.
Họ Hoàng hai ôm chặt đầu, "Hu hu, hu hu!"
Mấy người bên cạnh xoay lại đỡ hắn,
"Lão Hoàng, sao vậy?"
Trên con đường đá cuội nhỏ còn có những mảnh vụn thủy tinh, họ Hoàng đau đớn, khuôn mặt toàn máu
Phong Sính chống tay trên lan can, vừa uống rượu vừa nhìn xuống vườn dưới.
"Làm sao rồi? Chai rượu của anh đâu rồi?"
Đường Ý tiếp lời.
"Hình như, anh không cẩn thân mà làm rơi xuống rồi."
"Đúng không?" Phong Sính giả bộ hốt hoảng,
"Cái đó là để đập chó mèo, thật không tốt."
"Phong Sính, cậu!"
Phong Sính lại nhấp một ly rượu,
"Không sợ chảy hết máu, còn không nhanh đi?"
Họ Hoàng ôm đầu, hai người khác dìu đi.
Đường Ý nhìn thấy đoàn xe cùng nhau rời đi phía xa, cô cụp mắt.
"Chuyện khu vui chơi xử lý thế nào rồi?"
"Chả thế nào, người đó tự sát, không liên quan đến chúng ta."
"Nhưng thực tế thì, quan hệ rất lớn?"
Phong Sính cúi người, ánh mắt lại hướng về phía khu vườn.
"Thế thì phải làm thế nào? Còn có thể lôi hắn ra, bắt hắn ta bồi thường tổn thất sao?"
Đường Ý nhẹ uống một hớp rượu, không nói gì nữa.
Phong Sính đem ly trống trơn để lại trên lan can, bỗng nhiên xoay người đi vào trong. Anh đi đến phòng thay đồ, lôi chiếc vali, rồi lấy hết quần áo trên mắc nhét vào đó.
Đường Ý thấy thế há hốc miệng, ngạc nhiên.
"Anh làm gì vậy?"
"Em có dũng khí cùng tôi đi du lịch chứ?"
"Anh đừng đùa." Đường Ý đáp lời, muốn về phòng.
Phong Sính lấy một chiếc vali khác, đem quần áo Đường Ý nhét vào.
Anh kéo hai chiếc vali trở lại phòng ngủ, lật xét lung tung,
"Tôi có thể suy nghĩ thêm, để chị em đến đây chăm Gạo một thời gian."
Cuối cùng Đường Ý cũng nhận ra Phong Sính như muốn đi thật.
"Muốn đi , anh đi đi, tôi còn phải làm việc."
"Vậy tôi đem Gạo theo."
Đường Ý nghe thấy vậy, im lặng không nói nữa. Cô nhìn thấy Phong Sính kéo ngăn kéo, lấy ra tấm thẻ từ trong cái ví. Anh mặc áo khoác, một tay kéo vali.
"Nhìn cái gì, đi thôi."
Đường Ý giật mình, "Bây giờ?"
"Không thì lúc nào?"
Phong Sính kéo cả hai chiếc vali đi xuống.
Đường Ý cảm thấy quá khó tin, cô đi sát phía sau. Hai người đi xuống dưới lầu, Nguyệt tẩu ôm Gạo đi đến,
"Phong thiếu, hai người đi đâu vậy?"
"Tôi và Đường Ý muốn chơi một thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không trở về."
"Hả?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt tẩu vỗ vỗ lưng đứa bé.
"Được. Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm tốt tiểu thiếu gia."
"Mấy ngày tới, dì có thể bế nó đến chỗ Đường Duệ ."
Nguyệt tẩu nghe thế, vẻ mặt vui mừng, "Thực sao, vậy thì tốt quá."
Quản gia đi qua, nhận lấy vali từ tay Phong Sính.
"Phong thiếu, đi ra ngoài, mọi thứ phải cẩn thận."
"Yên tâm đi."
Phong Sính kéo tay Đường Ý, dẫn cô đi ra ngoài cửa. Bên trong vườn, người làm đang xử lý vết máu lúc trước.
Đường Ý bị Phong Sính nhét vào ghế phó lái, anh khởi động xe, bánh xe ma sát với mặt đường, trái tim Đường Ý cũng xóc theo, cô nắm chặt dây an toàn.
"Rốt cuộc thì chúng ta đi đâu?"
"Em sợ tôi đem em đi bán?"
"Phong Sính, bây giờ là lúc anh gặp khó khăn, sao lại có tâm trạng đi du lịch? Dù cho có rời đi, đó cũng không phải là một chuyện tốt đối với anh."
Phong Sính chuyên chú về phía trước, "Em nói, tôi thiếu tiền sao?"
"Không thiếu."
"Đúng rồi đó, tôi không thiếu tiền, vậy thì ra sức làm để làm gì?" Phong Sính tăng tốc, "Tôi chỉ ý muốn đem em ra ngoài vui chơi, em cũng sợ hãi. Sớm muộn gì thì chuyện xấu cũng sẽ xảy ra thôi, huống hồ, bọn họ chỉ muốn dìm tôi xuống, nhưng tôi lại chẳng sao."
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Không biết, đi đến đâu tính đến đó."
Đường Ý không tin, Phong Sính chẳng lẽ một chút tính toán cũng không có, cứ như vậy mà đem cô đi?
Nhưng khi đi mới nhận ra, hình như đúng là như vậy. Phong Sính tùy ý đi thẳng về phía trước, sau hai tiếng đồng hồ hậu hậu, anh vẫn chưa quen thuộc địa hình, "Hình như đi sai rồi."
Đường Ý hoàn toàn bối rối.
Mãi đến ban đêm, Đường Ý ngồi đến mức toàn thân khó chịu, cô bóp bả vai mình.
"Anh sẽ không chạy đến Tây Tạng chứ?"
"Tôi muốn tìm một nơi thanh tịnh."
Đường Ý nhìn quanh bốn phía,
"Ở đây thật hẻo lánh, hoàn toàn không giống với một địa điểm du lịch."
Phong Sính lại đi về phía trước, nhìn thấy một quần sáng lớn giữa không trung. Mở cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, anh dừng hẳn xe, "Xuống xe đi?"
"Nơi này không giống quán rượu."
Phong Sính chỉ về phía trước, "Sai một chữ, rượu trang mà thôi."
Đường Ý theo anh xuống xe, rất nhanh, bên trong có người ra tiếp đón. Phong Sính nói muốn ở đây một thời gian, giá cả không thành vấn đề. Đường Ý hoàn toàn không quen thuộc nơi này, cô nhìn thấy Phong Sính đưa tay về phía mình. Chuyện đã như này, cô cũng chỉ có thể đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh thôi
Danh Sách Chương: