Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho vẻ mặt mọi người đều có biến hóa bất đồng.
Chì là không đợi mọi người kịp có phản ứng, thân ảnh nọ đã lao thẳng tới Tần lão.
Tần lão phản ứng cũng không chậm, khi thân ảnh kia lao về phía hắn, đã có phát hiện, lập tức sắc mặt lại biến đổi.
Trong lòng lại càng kinh sợ dị thường, thân ảnh nọ phát ra khí tức khiến hắn có cảm giác không thể địch nổi, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.
Nhìn bộ dáng của thân ảnh nọ, hiển nhiên mục tiêu là ba người bọn họ.
Mặc dù hắn là địa giai lục phẩm cao thủ, nhưng hắn biết thân ảnh trước mắt hắn tuyệt không thể ngăn cản, thậm chí, còn sản sinh ý niệm không thể phản kháng trong đầu.
Không chờ Tần lão suy nghĩ cẩn thận, thân ảnh kia trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng, đã đánh mạnh ra một quyền.
Quyền đầu ẩn chứa kình khí vô cùng mãnh liệt, khiến không khí chung quanh mang theo tiếng xé gió trong nháy mắt nện lên ngực Tần lão.
Tần lão trực tiếp bị một quyền này đánh bay đi, thân thể tựa như đạn pháo sau khi đụng phải hai cây cổ thụ ở đằng xa, mới ngã xuống mặt đất, sau đó không hề động đậy.
Cách biệt lớn như vậy, khiến cho Tần Nhị đứng bên cạnh cùng Tần Minh Nguyệt mới vừa từ dưới đất đứng dậy trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, bọn họ căn bản không nghĩ tới dựa vào Tần lão dĩ nhiên chỉ một quyền đã bị đánh bay, hơn nữa còn là không rõ sinh tử.
Thân ảnh nọ sau khi một quyền đánh bay Tần lão, cũng không dừng lại, thân hình vừa động, sau một khắc, đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Linh, một tay trực tiếp nắm lấy ngọc thủ mềm mại của nàng, đồng thời một cỗ đấu khí ôn hòa trong nháy mắt truyền vào trong thân thể, không ngừng chữa trị thương thế cho nàng.
Lúc này, thân ảnh kia cuối cùng cũng hiện ra.
Một gã thiếu niên mặc một thân trường sam màu xám bình thường.
Chỉ thoáng nhìn, căn bản không nhìn ra chỗ nào khác biệt, nhưng hai huynh muội Tần Minh Nguyệt cùng Tần Nhị lúc này đã nhịn không được sự kinh hãi hiện lên trên mặt.
Mới vừa rồi thiếu niên thoạt nhìn hết sức bình thường này đã dùng một quyền đánh bại Tần gia trưởng lão.
Thực lực của Tần lão, hai huynh muội Tần Minh Nguyệt rất rõ ràng, mặc dù không phải người mạnh nhất, nhưng muốn đánh bại hắn, trong Tần gia chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng một cường giả như vậy, lại dễ dàng bị đánh bại bởi một gã thiếu niên so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn, cách biệt lớn như thế bọn họ căn bản không thể chấp nhận nổi.
Lúc này hai người tựa hồ còn chưa thể từ trong khiếp sợ có phản ứng, chỉ sững người nhìn thiếu niên xuất hiện trước mắt.
Trái ngược với phản ứng của hai người, Tiêu Linh cảm nhận được cỗ khí tức xuất hiện, trong lòng đã hoàn toàn yên ổn lại, cỗ khí tức này đối với nàng mà nói chính là quen thuộc nhất.
Mà thân ảnh xuất hiện bên cạnh nàng, còn đang nắm lấy ngọc thủ, Tiêu Linh cũng không chút phản kháng, tùy ý hắn, đồng thời quay đầu lại mỉm cười với hắn.
Đối phương cũng cẩn thận thay nàng ổn định đấu khí hỗn loạn trong cơ thể, rồi thở phào nói:
- Tạm thời không có việc gì, một hồi trở về, ta tại giúp ngươi điều trị, ngày mai có thể khỏi hẳn.
- Vâng.
Nghe được người kia nói vậy, Tiêu Linh chỉ đơn giản thưa một tiếng, trên mặt đã không còn vẻ băng lãnh vừa rồi.
Thân ảnh kia tự nhiên chính là Hàn Phong vừa mới bế quan không lâu.
Vừa rồi bế quan không bao lâu, Hàn Phong đã lại thành công đột phá thiên giai chi cảnh, đây là, mà đây là lần cuối cùng hắn đột phá thiên giai chi cảnh.
Trong một năm rưỡi này, theo tiên thiên đấu khí của hắn không ngừng tấn cấp, tốc độ tu luyện đấu khí của Hàn Phong càng lúc càng nhanh, càng đến phía sau, thời gian hao tốn càng ngắn.
Nhất là lần thứ chín tán, hắn chỉ dùng vỏn vẹn hai mươi ngày đã trở lại thiên giai chi cảnh.
Chín lần tán, chín lần rèn luyện thân thể, giờ phút này thân thể Hàn Phong sớm đã đạt tới trình độ vô cùng cứng rắn.
Ban đầu Hàn Phong còn chưa cảm giác có bất cứ biến hóa gì lớn, nhưng lần thứ chín tán công xong, hắn đã cảm giác được rõ ràng.
Nếu như nói, lúc trước đem cường độ thân thể tăng cường, như vậy sau thứ chín lần rèn luyện, cường độ thân thể hắn cũng không tăng cường lắm, mà còn khiến hắn cảm giác yếu hơn.
Trên đại lục cũng chưa từng có ai luyện thành cửu chuyển huyền công, nên Hàn Phong cũng không rõ biến hóa cuối cùng là chuyện gì.
Vì vậy chì đành vừa tu luyện vừa nghiên cứu.
So với mỗi lần tán công rèn luyện thân thể trước, thân thể Hàn Phong trở nên hết sức cứng rắn tựa như sắt thép vậy.
Nhưng lần cuối cùng này khiến hán có cảm giác trở nên dẻo dai, mềm mại hơn, hay nói cách khác, giờ phút này thân thể Hàn Phong so với người bình thường không có gì khác biệt quá lớn.
Nghĩ một hồi lâu, Hàn Phong tìm đến Lý Thần để hắn đánh lên thân thể mình hai quyền.
Sau một lần thử nghiệm này, Hàn Phong phát hiện ra vấn đề.
Ngay từ đầu, thần còn có chút cố kỵ, sợ thương tổn Hàn Phong, nên vẫn chưa dùng nhiều lực đạo lắm, nhưng lực lượng như vậy đánh vào Hàn Phong, hắn chỉ cảm thấy như gãi ngứa.
Vì vậy, kế tiếp Lý Thần lại tăng mạnh lực đạo, dùng ba thành đấu khí, một thiên giai tứ phẩm cường giả cho dù chỉ dùng ba lực lượng e là người thường chẳng ai chịu nổi, huống chi bây giờ Hàn Phong còn không dùng đấu khí hộ thể.
Nhưng tình huống kế tiếp vượt xa dự liệu của hai người, một quyền bao hàm ba thành lực đạo này của Lý Thần lại như đánh vào bông.
Khi tiếp xúc với thân thể Hàn Phong tựa như nước chảy vào trong Trường Giang và Hoàng Hà, trong nháy mắt liền bị phân tán.
Hàn Phong vẫn để cho Lý Thần đánh như vậy, nhưng vài lần qua đi, Hàn Phong khiến Lý Thần có cảm giác, đó là thân thể của hắn cứng rắn như cự thạch.
Bất quá so với trước kia, hiển nhiên lúc này hai người càng kinh ngạc hơn.
Lại tiếp tục thí nghiệm thêm vài lần, biết Lý Thần sử dụng tám phần lực đạo, Hàn Phong mới cảm giác thân thể tựa hồ đạt tới giới hạn.
Có lẽ Lý Thần dùng tới toàn lực thực sự có thể kích thương hắn, nhưng hiển nhiên Hàn Phong sẽ không hành động ngu ngốc như thế.
Hắn làm vậy mấu chốt là muốn kiểm nghiệm Cửu Chuyển Huyền Công tu luyện tới đại thừa rốt cuộc sẽ có tình huống gì.
Bất quá, từ tình hình hiện nay mà xem, tất cả đều tốt hơn so với tưởng tượng.
Hàn Phong nghĩ đến, thân thể của mình hiện tại e là đã đạt được Kim Nguyên Chi Thể.
Nghĩ đến, Kim Nguyên Chi Thể không phải là cường độ thân thể tăng trưởng vô hạn, mà là công năng thần kỳ có thể hóa giải ngoại lực.
Đột nhiên, Hàn Phong nghĩ đến Quyết từng có một đoạn giới thiệu, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng rất phù hợp với tình huống thân thể hiện tại.
Bốn chữ đó chính là:"Lấy nhu thắng cương!"
Lúc đó, Hàn Phong vẫn chưa minh bạch hàm nghĩa chân chính của nó, mà trong Quyết cũng không ghi chép hay giải thích gì nhiều.
Vì vậy, Hàn Phong chỉ đơn giản ghi nhớ, vốn cho rằng bốn chứ này không quan trọng, không ngờ sau khi sống lại, hắn may mắn hiểu được.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại phải bội phục người sáng lập Quyết.
Sau khi minh bạch Cửu Chuyển Huyền Công đại thừa, Hàn Phong cũng đem nó đặt qua một bên, chừng mười ngày kế tiếp hắn đều chuyên tâm tu luyện.
Dựa vào cửu chuyển Tiên Thiên đấu khí năng lực cường đại, Hàn Phong tại hai mươi ngày sau lần tán công thứ chín trở lại thiên giai chi cảnh.
Khi hắn vừa đạt được thiên giai chi cảnh, còn chưa kịp kiểm nghiệm tình hình thân thể và đấu khí, cảm giác cường đại cho hắn biết tình cảnh của Tiêu Linh.
Nhận thấy được Tiêu Linh gặp nạn, trong lòng Hàn Phong hoảng lên, bất chấp cái khác, lập tức từ trên núi lao vút xuống, đấu khí vận chuyển tốc độ cao nhất, dựa vào thực lực hiện tại rất nhanh đã xuất hiện bên cạnh nàng.
Hắn cũng không thèm xem nguyên nhân đối phương xuất thủ với Tiêu Linh, trong lòng hắn, phàm là kẻ dám tổn thương nàng cùng nhữn người bên cạnh mình, hắn cũng không dễ dàng buông tha.
Vì vậy mới có một màn lúc trước.
Nhẹ nhàng buông tay Tiêu Linh ra, Hàn Phong xoay người lại, nhìn hai huynh muội Tần và Tần cách đó không xa.
Chỉ hơi liếc mắt, Hàn Phong liền không có còn hứng thú với hai người, thực lực cả hai không kém đều đã ngoài nhân giai.
Lấy tuổi tác của họ cũng thập phần khá rồi, nhưng trong mắt Hàn Phong, ngay cả một chút lực uy hiếp cũng không có, thậm chí ngay cả Tiêu Linh đang bị thụ thương, muốn đối phó hai người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bất quá điều này cũng không có nghĩa là Hàn Phong sẽ dễ dàng buông tha hai người như thế.
Sau khi kiểm tra Tiêu Linh xong, Hàn Phong cũng nhíu mày lại, lập tức thản nhiên nhìn Minh Nguyệt, khiến hắn nhất thời cảm thấy lãnh ý không thể kháng cự, toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Phong lại không thèm để ý tới hắn nữa, mà đi về phía Nhị Nha.
Khi đi tới bên cạnh Nhị Nha, lúc này nó đã hôn mê, nằm trong lòng đồng bạn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng Hàn Phong cũng dâng trào lửa giận.