Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Tuyết tiếp lời:
 
- Không sai, đúng là ta nói vậy và thực tế đúng như những gì ta nói. Ta không lừa ngươi, chỉ là giấu một chuyện bên trong thôi.
 
- Bà định nói, tình hình sức khỏe Thanh Thanh, chỉ dùng thủy diệu thạch mới có thể hóa giải, đúng không?
 
Hàn Phong đột nhiên nhíu mày, lạnh giọng nói.
 
Gật đầu, Mộ Tuyết tán dương nói:
 
- Ngươi rất thông minh, mới đó đã đoán ra điểm này, không sai, linh ngọc băng thể của Thanh Thanh là thể chế ngàn năm mới có, nhưng trước đây Băng Tuyết Các ta cũng từng xuất hiện một cô gái có thể chế như vậy, người đó ta cũng đã từng nói qua với ngươi, thành tựu của cô ta sau này vượt qua cả các chủ Băng Tuyết Các ta, tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ của thủy diệu thạch.
 
Nghe đến đây, Hàn Phong đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề.
 
Nghĩa là Mộ Tuyết nhìn thấy thể chế đặc thù của Thanh Thanh, nên mới giấu tất cả mọi người dùng thủ pháp đặc biệt đưa thủy diệu thạch vào trong cơ thể Thanh Thanh.
 
Một mặt, làm như vậy có thể lợi dụng thủy diệu thạch áp chế hàn khí trong người Thanh Thanh, một mặt khác, Mộ Tuyết dự định lợi dụng Thanh Thanh cất giấu thủy diệu thạch.
 
Về lý mà nói, Mộ Tuyết làm vậy là không được, Hàn Phong trong lòng hiểu rất rõ, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử của Thanh Thanh, bất luận thế nào, Hàn Phong vẫn cảm thấy giận Mộ Tuyết.
 
Chỉ sợ trong một khoảng thời gian, khó lòng xóa bỏ được.
 
Mộ Tuyết lúc này nói tiếp:
 
- Ta không biết tại sao Võ Hoàng Điện lại biết đến sự tồn tại của thủy diệu thạch, nhưng thủy diệu thạch trong người Thanh Thanh nếu như không có thủ pháp tương ứng, tuyệt đối không thể lấy ra được, nên ta có thể đảm bảo, trong một thời gian nhất định, tính mạng Thanh Thanh không bị uy hiếp.
 
Hàn Phong nghe vậy, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới cất lời:
 
- Ta hơi mệt, có gì để sau hãy nói, cáo từ trước.
 
Nói đoạn, Hàn Phong quay người bước từng bước lớn rời đi.
 
Đường Vũ Nhu thấy nhìn theo bóng dáng Hàn Phong, có chút lo lắng, rồi lại quay sang nhìn Mộ Tuyết vẫn nằm trên giường.
 
Mộ Tuyết cười cười, nói:
 
- Đừng lo chi ta, con đi đi, thay ra xin lỗi Hàn Phong, bất luận thế nào, Thanh Thanh cũng vì Băng Tuyết Các mà gặp nạn.
 
Rời khỏi phòng Mộ Tuyết, tâm trang Hàn Phong vô cùng hỗn loạn.
 
Đầu tiên Trầm Ngọc vì hắn mà đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường.
 
Sau đó Thanh Thanh lại bị Võ Hoàng Điện bắt đi, theo như Mộ Tuyết nói thù tính mạng Thanh Thanh tạm thời không bị uy hiếp.
 
Nhưng với thủ đoạn của Võ Hoàng Điện, chỉ sợ Phi Thanh Thanh phải chịu không ít khổ cực.
 
Hàn Phong nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi đau nhói, hắn luôn coi Phi Thanh Thanh như muội muội, cô gái đáng thương đó sau khi mất đi cha mẹ, coi hắn như người thân duy nhất, mặc dù sau này được Mộ Tuyết và các đệ tử Băng Tuyết Các yêu thương nhưng Hàn Phong biết, trong lòng tiểu cô nương này, vẫn rất lưu luyến hắn. Mấy năm nay không ở cạnh Thanh Thanh, nói một cách nghiêm khắc, Hàn Phong cũng có trách nhiệm, vì đang không bảo vệ tốt Phi Thanh Thanh.
 
Bây giờ, Phi Thanh Thanh gặp nạn, Hàn Phong phát hiện mình chẳng có cách gì, trong lòng nhất thời ảo não vô cùng.
 
Nộ khí lúc nãy, không hoàn toàn là vì Mộ Tuyết.
 
Được Mộ Tuyết giải thích, Hàn Phong cũng hiểu tại sao Mộ Tuyết làm vậy, có lẽ Mộ Tuyết nghĩ đây là một cách hay, một mũi tên trúng hai đích, bà ta không ngờ lại có ngày hôm nay.
 
Trách là trách đám dị nhân Võ Hoàng Điện.
 
Nên, nộ hỏa vừa rồi, hơn một nửa là Hàn Phong tự trách mình.
 
Lúc này, Đường Vũ Nhu đã từ đằng sau đuổi tới.
 
Nhìn thấy Hàn Phong, Đường Vũ Nhu vốn dĩ định kéo hắn lại, nhưng do dự một lúc, không giơ tay nữa mà buồn rầu nhìn theo, mở miệng định nói gì đó, lại phát hiện một câu cũng không thốt nổi nên lời.
 
Hàn Phong chỉnh lý xong tâm trạng hỗn loạn, nhìn thấy bộ dạng ấm ức đáng thương của Đường Vũ Nhu, không kìm được, nắm lấy đôi bàn tay ngọc vì tiều tụy mà có chuyển sang trắng xanh của Đường Vũ Nhu, đồng thời một tay dịu dàng vuốt lên khuôn mặt thanh tú như của cô, nói:
 
- Ta không sao! Không phải lo lắng!
 
Nhìn thấy hành động dịu dàng của Hàn Phong, hai mắt Đường Vũ Nhu ngấn lệ, gục đầu vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo Hàn Phong, dùng ngữ khí khẩn cầu nói, thì thầm nói:
 
- Hàn Phong, chàng đừng trách sư phụ ta được không? Bà ấy không hề có ác ý!
 
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc xanh mượt mà, Hàn Phong cảm nhận thân thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng, xót xa vô cùng, ghé tai an ủi nói:
 
- Yên tâm đi, lúc nãy đúng là ta có giận thật, nhưng sau khi nghe Mộ các chủ giải thích, hiểu ra chân tương sự việc, ta không còn trách Mộ các chủ nữa. Có giận thì ta giận chính bản thân mình, không thể bảo vệ được Thanh Thanh, khiến cô ấy gặp phải bất trắc.
 
Đường Vũ Nhu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, một bên là vị sư tôn mà cô kính trọng như mẫu thân mình, một bên là người đàn ông mà cô hết lòng thương yêu.
 
Nếu như hai bên bất hòa, đối với Đường Vũ Nhu mà nói, chẳng khác gì một sự tra tấn.
 
Nên, nghe Hàn Phong nói vậy, Đường Vũ Nhu coi như có thể yên tâm phần nào.
 
Nhưng, thấy Hàn Phong quay sang tự trách mình, Đường Vũ Nhu lập tức lo lắng trở lại, ép sát thân thể lạnh lẽo của mình vào lòng Hàn Phong, với ý định dùng thân thể này an ủi hắn.
 
Đồng thời, Đường Vũ Nhu dịu giọng nói:
 
- Hàn Phong, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn. Mọi người đều biết chàng rất nỗ lực, rất nỗ lực bảo vệ mỗi người chúng ta, nhưng chàng chỉ có một mình, không thể chu đáo được hết mọi chuyện, ra nghĩ Thanh Thanh sẽ không trách chàng đâu.
 
Nghe vậy, Hàn Phong thoáng ngây người, sau đó lộ ra một tia khổ tiếu.
 
Đúng vậy! Ta chỉ là một con người, đâu phải thần thánh, chỉ có điều, ta đã tự thề với lòng, nhất định sẽ bảo vệ tất cả những người xung quanh ta.
 
Nhưng đầu tiên là Trầm Ngọc, sau đó là Phi Thanh Thanh.
 
Hai cô gái liên quan đến mình đều đang gặp nạn, bảo Hàn Phong bình tĩnh sao được.
 
Đường Vũ Nhu tiếp tục dịu giọng nói:
 
- Đừng tự bó buộc mình, ta biết chàng rất quan tâm đến những người xung quanh, chàng muốn họ mỗi ngày đều sống thật hạnh phúc, nhưng chàng lại bỏ qua chính bản thân mình.
 
- Bỏ qua chính bản thân mình?
 
Hàn Phong không hiểu.
 
Đường Vũ Nhu hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong, thì thầm nói:
 
- Đúng, chàng quên chính bản thân mình, chàng quá để ý đến cảm nhận của những người xung quanh mà bỏ qua cảm nhận của chính bản thân mình, chàng có biết, Linh Nhi muội muội hi vọng nhìn thấy chàng sống thật vui vẻ, chỉ cần chàng vui là cô ấy cũng vui không?
 
Những gì Đường Vũ Nhu nói khiến Hàn Phong ngẩn ra mất một lúc.
 
Những lời này, đầu tiên là Tiêu Linh, bây giờ lại là Đường Vũ Nhu nói với hắn. Hàn Phong không khỏi nghĩ thầm, lẽ nào mình đã tạo cho mình quá nhiều áp lực.
 
Áp lực này cũng khiến những người bên cạnh hắn cảm thấy có chút nặng nề.
 
Nhớ lại những chuyện đã trải qua mấy năm nay, Hàn Phong đột nhiên nhận ra, mỗi lần mình gặp nạn, Tiêu Linh và Lâm Nguyệt ở Huyền Thiên Tông có lẽ cũng lo lắng chẳng kém gì lúc này hắn đang lo lắng cho Thanh Thanh.
 
Trước đây, chưa bao giờ Hàn Phong suy nghĩ vấn đề này.
 
Nhưng lúc này được Đường Vũ Nhu nhắc nhở, Hàn Phong trong lòng đột nhiên minh ngộ, có lẽ hắn đã tự tạo cho mình quá nhiều áp lực thật.
 
Mặc dù ông trời bất ngờ cho hắn tái sinh một lần, nhưng không có nghĩa hắn là thần, như Đường Vũ Nhu nói, hắn chỉ là một con người.
 
Cùng lắm chỉ là hiểu biết hơn một người bình thường một chút thôi.
 
Nghĩ thông điểm này, Hàn Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trong lòng mặc dù vẫn còn lo lắng cho Thanh Thanh, nhưng không còn tự trách mình như trước nữa.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK