Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mà hoàng tử cuối cùng của Đại Viêm đế quốc, Triệu Vô Cực, số người biết đến hắn hẳn là không ít, Triệu Vô Cực năm đó chính là tài tử khắp đại lục đều nghe tiếng.
 
Chỉ là thiên phú tu luyện của hắn lại vô cùng kém, thế nhân người người đều biết.
 
Suy nghĩ đến đây, nội tâm Hàn Phong từ sớm đã tràn ngập kinh ngạc không thể tưởng tượng, chỉ là hắn còn không rõ, cho dù quan hệ giữa Thiên Môn và Triệu Vô Cực không tồi, nhưng đây đã là chuyện xảy ra nghìn năm rồi, hơn nữa thời điểm đó Lý Duệ căn bản còn chưa sinh ra, hiện tại làm cách nào để hắn phát hiện ra chính mình tu luyện tâm pháp không giống người thường?
 
Cũng may, Lý Duệ tiếp tục mở miệng giải thích nghi hoặc của Hàn Phong.
 
- Kỳ thực, năm đó toàn bộ Đại Viêm đế quốc bị cừu địch hủy diệt, Triệu Vô Cực để sáng tạo ra công pháp vô thượng, đã từng cố ý lưu lại Thiên Một một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, hắn càng nghiên cứu rất nhiều công pháp vũ kỹ chủ yếu trong tàng thư các Thiên Môn chúng ta, hơn nữa cộng thêm vô số tâm pháp vũ kỹ thu thập được từ các địa phương khác, cuối cùng mới sáng tạo ra bản tâm pháp  Quyết thần kỳ này. Có thể nói, một bộ phận tương đối lớn trong tâm pháp  Quyết có bóng dáng Thiên Môn chúng ta.
 
Lý Duệ chậm rãi nói.
 
Nghe tới tận đây, Hàn Phong mới hiểu được, nguyên lai nói đến cùng, công pháp chính mình tu luyện cũng là được nghiên cứu cải tạo từ công pháp tu luyện của người ta.
 
Suy nghĩ cẩn thận, Hàn Phong không khỏi âm thầm bội phục Triệu Vô Cực.
 
Không nghĩ tới năm đó hắn có năng lực to lớn tới như vậy, dĩ nhiên có thể nói động trên dưới Thiên Môn, để hắn một mình một người lật xem nhiều bí tịch điển cố như vậy.
 
Từ đây có thể thấy được, quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Thiên Môn năm đó hẳn là vô cùng mật thiết.
 
Đầu óc Hàn Phong vận chuyển cực nhanh, cũng lập tức yên lòng, nếu như quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Thiên Môn mật thiết như vậy, mà bản thân coi như người kế thừa của Triệu Vô Cực, Thiên Môn hẳn là không có lý do gì để làm khó hắn.
 
Bất quá, lúc này Hàn Phong mới giật mình phản ứng lại, nhớ tới trước đó Lý Duệ đã từng nói qua…
 
Hắn nói có biện pháp trợ giúp chính mình đối phó Diệt Hoàng.
 
Nhưng Hàn Phong không rõ chính là, phương pháp đối phó với Diệt Hoàng và tâm pháp tu luyện của chính mình có quan hệ gì.
 
Một lần nữa hỏi nghi vấn này, Lú Duệ ngồi trên thủ vệ chỉ cười nhạt nói:
 
- Bởi vì ngươi tu luyện chính là  Quyết, như vậy ngươi cũng coi như nửa người Thiên Môn, chỉ có như vậy ta mới ngoại lệ trợ giúp ngươi một lần, bằng không cho dù ngươi có là ân nhân cứu mạng sư huynh ta, nhưng có hạn chế môn quy, ta chỉ đành bất lực.
 
- Vậy xin hỏi biện pháp theo như lời môn chủ là gì?
 
Hàn Phong không giải thích được hỏi thăm.
 
Trước đó Lý Duệ đã cực tuyệt rất rõ ràng, không tham gia vào ân oán giữa liên minh Huyền Thiên Tông, hiển nhiên là cự tuyệt trợ giúp Huyền Thiên Tông đối phó với Diệt Hoàng, thế nhưng lời nói vừa rồi của Diệt Hoàng lại một lần nữa khiến Hàn Phong vô cùng mơ hồ, không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
 
Nghi vấn tràn đầy trong đầu Hàn Phong không duy trì bao lâu, Lý Duệ đã mở miệng giải thích nghi hoặc:
 
- Rất đơn giản, tuy rằng Thiên Môn chúng ta không thể trực tiếp ra mặt hỗ trợ, thế nhưng có thể giúp ngươi đề cao thực lực rất nhanh, chờ khi chính bản thân ngươi có tiền vốn để đối kháng với Diệt Hoàng, cho dù không có Thiên Môn chúng ta xuất thủ, lấy lực lượng của các ngươi khi đó, đã hoàn toàn đủ sức uy hiếp tới Trọng tài giả, cùng với Võ Hoàng Điện thần bí liên tục tập kích.
 
Bất quá lời nói của Lý Duệ vừa mới vào trong tai Hàn Phong, trong lòng hắn không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại đôi lông mày nhíu sát lại.
 
Tuy rằng Lý Duệ không phải là nói không có lý, thế nhưng tới cấp độ như bọn họ hiện tại, tấn cấp không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng.
 
Cho dù là vô số đan dược phụ trợ, muốn trong thời gian ngắn đề cao cấp độ đấu khí quả thực là chuyện vô cùng khó khăn, mà chuyện này mọi người đều hiểu rõ.
 
Nhất là, Hàn Phong ngày hôm nay, đấu khí đã đạt tới cấp độ Thiên giai ngũ phẩm.
 
Thiên giai ngũ phẩm, trong con mắt người thường đã là tồn tại tiếp cận với khái niệm vô địch, tiếp tục tiến thêm bước nữa chính là Thiên giai lục phẩm trong truyền thuyết, nắm giữa pháp tắc Thiên giai.
 
Hàn Phong hiểu rõ, hắn cách cảnh giới Thiên giai lục phẩm này vô cùng xa xôi, hắn thực sự không rõ, vì sao Lý Duệ có thể phát ra những lời như vậy.
 
Hắn không tin, cho dù Thiên Môn có cường thịnh hơn nữa cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn để một cường giả Thiên giai ngũ phẩm tấn cấp trở thành Thiên giai lục phẩm nắm giữa Thiên giai pháp tắc.
 
Nếu như Thiên Môn thực sự có bản sự này vậy thì lâu đã chủ tể toàn bộ đại lục, còn cần phải ẩn ẩn nấp nấp, sinh hoạt hầu như phong bế nơi đây?
 
Mà lúc này, Lý Duệ vừa cười vừa nói:
 
- Có thể ngươi có chút không tin tưởng nổi, thậm chí cho rằng ta đang đùa giỡn ngươi.
 
Dừng một chút, Lý Duệ tiện miệng nói:
 
- Nói thế này, đối với người khác trong khoảng thời gian ngắn đề phong cảnh giới đấu khí quả thực là một chuyện khó khăn phi thường, bao gồm cả ngươi cũng như vậy.
 
- Nếu môn chủ hiểu rõ đạo lý này, vậy vì sao lại nói ra những lời vừa rồi?
 
Hàn Phong càng thêm hồ đồ hỏi thăm.
 
Lúc này, Mộc Tu trưởng lão bên cạnh chậm rãi mở miệng nói.
 
- Môn chủ, những chuyện liên quan tới lịch sử này hãy để lão phu nói đi!
 
Mộc Tu trực tiếp rõ ràng, quay về phía Lý Duệ cung kính nói.
 
Mà Lý Duệ nghe vậy chỉ mỉm cười, không tiếp tục nói thêm, hiển nhiên là ý bảo Mộc Tu tiếp tục thay Hàn Phong giải thích nghi hoặc.
 
- Kỳ thực, Thiên Môn chúng ta từ khi thành lập tới nay, có thể đứng vững không suy, ngoại trừ bình thường môn hạ đệ tử chúng ta rất ít đi lại bên ngoài, trú địa tông môn lại vô cùng bí ẩn, nguyên nhân quan trọng nhất chính là một địa phương vô cùng kỳ lạ!
 
Mộc Tu trưởng lão có chút thần bí nói.
 
Trong nội tâm Hàn Phong càng hiếu kỳ không ngớt, cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi một bên, chờ Mộc Tu trưởng lão tiếp tục nói.
 
Mộc Tu thấy bộ dáng của Hàn Phong, mỉm cười tiếp tục nói:
 
- Kỳ thực đây thuộc về cơ mật tuyệt đối của Thiên Môn chúng ta, nếu như môn chủ nói ngươi tu luyện chính là Quyết, coi như nửa người Thiên Môn, việc này nói cho ngươi biết cũng không sao. Thực ra, trong Thiên Môn có ẩn chứa một hóa ngoại chi cảnh trong truyền thuyết!
 
- Hóa ngoại chi cảnh?
 
Hàn Phong kinh ngạc bật thốt.
 
Mộc Tu nghiêm túc gật đầu, tiếp tục giải thích:
 
- Năm đó, thủy tổ Thiên Môn chúng ta bởi vì nguyên nhân hóa ngoại chi cảnh mới có thể thành lập Thiên Môn tại đây. Mục đích chính là vì thủ hộ vùng hóa ngoại chi cảnh này, sợ người có dã tâm phát hiện ra sự tồn tại của nó, cuối cùng tạo thành một loạt phiền phức không tất yếu!
 
Tới lúc này, Hàn Phong rốt cuộc đã hiểu ra Thiên Môn vì sao lại cường đại nhưu vậy, có thể đứng vững mấy nghìn năm không ngã.
 
Nguyên lai tất cả đều là do có sự tồn tại của hóa ngoại chi cảnh mới có thể làm được.
 
Chỉ là, đối với lời nói cuối cùng của Mộc Tu, trong lòng Hàn Phong còn có chút không đồng ý, Mộc Tu nói có vẻ rất tốt, nhưng trong lòng Hàn Phong suy nghĩ, nguyên nhân không chỉ riêng như vậy.
 
Nói trắng ra là, Thiên Môn đơn giản muốn chiếm riêng vùng hóa ngoại chi cảnh kia mới thành lập tông môn tại nơi đây.
 
Đối với lời giải thích bào chữa của Mộc Tu, Hàn Phong chỉ âm thầm cười nhạt, không tiện đánh giá.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK