Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Liền sau đó, Hàn Phong đi dạo một vòng trong sơn cốc, xác nhận sơn cốc không còn bảo bối gì đáng giá nữa mới thất vọng ôm Tiểu Bạch rời đi.
 
Nhưng, chuyến đi này thu hoạch cũng không tệ, tin rằng Tiểu Bạch có giao long tiên giúp đỡ, thực lực có thể tăng lên mấy tầng.
 
Không chỉ Tiểu Bạch, sau khi thu nạp giao long châu xong, thực lực Hàn Phong cũng có đột phá.
 
Quan trọng hơn, dưới tác dụng cường hóa của giao long châu, thân thể cường độ cũng mạnh lên không ít. Hàn Phong nhẩm tính, dù môt cao thủ mới tiến nhập cảnh giới địa giai toàn lực tri triển nhất kích, cũng không thể tạo nên thương tổn quá lớn với hắn.
 
Đương nhiên, với thực lực của mình, Hàn Phong cũng không thể làm gì được đối phương.
 
Đi theo lộ trình hôm qua, Hàn Phong ôm Tiểu Bạch trong lòng, vận đấu khí, chạy nhanh về Hồng Diệp Thành.
 
Đêm qua trước khi ra ngoài, Hàn Phong không nói gì với mọi người, đến hôm nay đã là một ngày, nếu như còn không mau về, mọi người nhất định sẽ nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với hắn.
 
Lúc này, bên trong đại sảnh thành phủ chủ Hồng Diệp Thành, mọi người đang xếp thành hai hàng dọc.
 
Những người cùng mặc chùng một kiểu quần áo đương nhiên là hộ vệ của Tiêu Dật và Tiêu Thần, tổng cộng có sáu địa giai cao thủ.
 
Xa hơn một chút là cao thủ mà các thành chủ phái đến hỗ trợ Tiêu Dật. Những người này đều là cao thủ được huấn luyện, thực lực thậm chí còn cao hơn hộ vệ của Tiêu Dật Tiêu Thần một chút.
 
Những người này không biết thân phận của Tiêu Dật Tiêu Thần, chỉ biết họ được phái đến giúp thành chủ Hồng Diệp Thành diệt trừ một tên tặc tử.
 
Tiêu Dật nhìn đám cao thủ trước mặt mình, hài lòng gật gật đầu, nói với Đỗ Bán Thành:
 
- Đám tặc nhân đó lúc này có động tĩnh gì không?
 
Đỗ Bán Thành cung kính nói:
 
- Hạ thần đã phái người đi điều tra, bởi vì đối phương có cao thủ nên không thể tiếp cận quá gần, chỉ giám sát từ xa. Ngôi nhà đó hình như không có động tĩnh gì, hình như chúng vẫn chưa phát hiện ra hành động của chúng ta.
 
Nghe vậy, Tiêu Dật gật gật đầu nói:
 
- Nếu đã tốt như vậy thì đừng chần chừ thêm nữa, lần này nhất định phải diệt trừ hết đám tặc tử Hồng Diệp Thành.
 
Nghe Tiêu Dật nói vậy, Đỗ Bán Thành trong lòng thầm đắc ý, chỉ muốn nhanh nhanh giúp con trai mình báo thù.
 
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Bán Thành, đoàn người chia thành hai đội, một trước một sau tiến về phía nhà Hàn Phong.
 
Để thống nhất chỉ huy, Đỗ Bán Thành giao mười lăm địa giai cao thủ đến từ các nơi cho Tiêu Dật thống lĩnh, nhưng Tiêu Dật cũng không tinh thông việc này cho lắm nên ra lệnh cho Phí lão sắp xếp, Phí lão đương nhiên không chối từ.
 
Đám đại giai cao thủ ngày thường cao ngạo, cảm nhận từng trận khí thế căn bản khiến chúng không thể kháng cự truyền đến từ bộ dạng bình thản của Phí lão, không ai dám tạo phản, thái độ vô cùng cung kính.
 
Hàn Phong chạy một lúc, giữa trưa thì về được đến nhà.
 
Vừa bước vào sân, Trầm Ngọc vừa hay từ trong phòng bước ra, nhìn thấy bóng dáng Hàn Phong, vui vẻ chạy đến.
 
Sau đó, Trầm Ngọc phát hiện quần áo trên người Hàn Phong xộc xệch, lại còn có vài vết máu rất rõ ràng, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi han.
 
Nhìn bộ dạng lo lắng của Trầm Ngọc, Hàn Phong cười cười, an ủi nói:
 
- Gặp chút rắc rối nhỏ ấy mà, những giải quyết xong rồi, yên tâm đi.
 
Trầm Ngọc nghi hoặc nhìn Hàn Phong, hình như không tin những gì hắn nói. Mặc kệ cho Hàn Phong phản đối, Trầm Ngọc vẫn xoay hắn một vòng, cẩn thận nhìn trước nhìn sau, sau khi xác nhận Hàn Phong đúng là không bị sao, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
 
Hàn Phong vốn dĩ không sao, chỉ có điều không cãi lại được Trầm Ngọc, muốn để cô yên tâm hoàn toàn nên đành mặc kệ cho đối phương dùng đôi tay mềm mại sờ chỗ này nắn chỗ kia.
 
Nhưng, điều này cũng khiến cho Hàn Phong có chút bối rối, Trầm Ngọc dù sao cũng là mỹ nữ, tuổi mặc dù không lớn nhưng diện mạo rất xinh đẹp, nhất là Hàn Phong đã từng tận mắt nhìn thấy thân thể dưới lớp quần áo lùng bùng của Trầm Ngọc, trong lòng nhất thời không khỏi dâng lên một tia dục niệm, phần dưới cơ thể phản ứng một cách tự nhiên.
 
Khó khăn lắm Trầm Ngọc mới chịu dừng tay, Hàn Phong vội vàng nói:
 
- Được rồi, ta về phòng thay quần áo.
 
Nói đoạn, không đợi Trầm Ngọc trả lời, vội vàng chạy về phòng tránh cho mình khỏi bị bối rối.
 
Trong lúc Hàn Phong thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, ngoài sân đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn.
 
Liền sau đó, Hàn Phong nghe thấy Trầm Ngọc kêu lên hoảng hốt.
 
Hàn Phong giật mình, không nghĩ nhiều, đạp cửa xông ra.
 
Ra đến sân, Hàn Phong thấy Trầm Ngọc ngã lăn trên đất, trước mặt cô là một đống vụn gỗ, từ ngoài cửa, một tốp cao thủ khí tức không hề yếu nhanh chóng tiến vào.
 
Lúc này, La Mạn và Tát Khắc nghe thấy tiếng động đều đã chạy ra khỏi phòng.
 
Nhất là Bố Lôi Địch, thậm chí ông còn xuất hiện trên sân nhanh hơn Hàn Phong một bước.
 
Sau khi thấy Bố Lôi Địch xuất hiện, Hàn Phong có chút yên tâm, vội vàng chạy đến bên Trầm Ngọc, cẩn thận quan sát. Phát hiện ngoài một chút đất dính trên mặt ra, Trầm Ngọc không bị thương tổn gì, mới cẩn thận đỡ cô dậy.
 
Vừa hay Liên Linh cũng đến bên cạnh Trầm Ngọc, Hàn Phong giao Trầm Ngọc cho cô, sau đó đến bên Bố Lôi Địch, nhìn đám người vừa mới xông vào.
 
Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
 
Nhóm người này toàn bộ là địa giai cao thủ, người yếu nhất chí ít cũng là địa giai tam phẩm.
 
Đếm kĩ, Hàn Phong càng kinh ngạc hơn, địa giai cao thủ tổng cộng có hơn ba mươi người.
 
Hàn Phong có chút không tin, Hồng Diệp Thành nhỏ bé này lấy đâu ra nhiều địa giai cao thủ như vậy.
 
Hắn tin, gộp tất cả các thế lực trong Hồng Diệp Thành này lại, e rằng một lần cũng không thể tìm ra nhiều địa giai cao thủ như vậy.
 
Lúc này, Tát Khắc đã đến bên Hàn Phong, cảnh giác nhìn kẻ thù có thực lực tương đương hắn.
 
Bố Lôi Địch nhìn ba mươi địa giai võ giả trước mặt, khẽ nhíu mày, sau đó trầm giognj nói:
 
- Những người này khí tức không yếu, mặc dù ta không sợ chúng, những muốn giải quyết hết trong một thời gian ngắn, có chút khó khăn.
 
Hàn Phong cũng hiểu những gì Bố Lôi Địch nói, những địa giai cao thủ này đối với hắn mà nói đúng là không thể địch nổi, nhưng trong mắt thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch thì chẳng khác gì con kiến.
 
Nhưng, dù là kiến, số lượng quá đông giết cũng tốn thời gian.
 
Ngộ nhỡ đợi một lát Bố Lôi Địch bận giao thủ, đối phương tranh thủ cơ hội, ra tay với bọn hắn thì gay to.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi liếc sang phía La Mạn, ra hiệu cho hắn và những người khác trốn vào phòng.
 
Hắn và Tát Khắc cùng lui lại, ẩn thận cảnh giác nhìn kẻ thù trước mặt.
 
Đúng lúc này, một bóng người nữa lại từ bên ngoài bước vào.
 
Khoảnh khắc người đó đi vào trong sân, Hàn Phong cảm nhận khí thế trên người Bố Lôi Địch đột nhiên bắn ra, khiến hai người Hàn Phong và Tát Khắc cũng phải lùi lại hai bước.
 
Kinh ngạc trước phản ứng của Bố Lôi Địch, Hàn Phong quay sang người mới đến.
 
- Thiên giai cường giả
 
Hàn Phong thoáng rùng mình.
 
Bóng người đó vừa bước vào sân, Hàn Phong lập tức cảm nhận được khí thế cường đại phát ra từ hắn.
 
Tát Khắc bên cạnh và Bố Lôi Địch phía trước cùng nhìn người vừa đến bằng ánh mắt nghiêm trọng.
 
Hàn Phong không tài nào hiểu được, đầu tiên là một đám địa giai cao thủ xuất hiện, sau đó lại là một thiên giai cường giả đến.
 
Từ lúc nào hắn đắc tội với nhiều cường giả như vậy.
 
Người duy nhất mà hắn va chạm trong Hồng Diệp Thành này là thành chủ Đỗ Bán Thành, nhưng hắn không nghĩ một thành chủ nhỏ bé lại có thể chiêu mộ được nhiều cao thủ như vậy.
 
Nhưng, không phải Đỗ Bán Thành thì là ai?
 
Đối với nghi hoặc của Hàn Phong, đám người trước mặt hình như không có ý định giải thích.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK