Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy thái độ của thần bí nhân như vậy thì Hàn Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không thể không buông tha ý niệm truy vấn trong đầu.
 
Đồng thời Hàn Phong lại hỏi:
 
- Vô Danh Tử tiền bối, người có thể hau không cho ta đi thăm cô nương kia và cả Tiểu Bạch nữa được không?
 
Vô Danh Tử nghe vậy thì nhàn nhạt nói:
 
- Ngươi trước tiên nên tự chữa trị cho mình khỏi thụ thương đi đã rồi hẵng nghĩ tới cái khác!
 
Nói xong, Vô Danh Tử không có mở miệng nữa, Hàn Phong hỏi han vài câu mới xác định được đối phương đã ly khai.
 
Mà Vô Danh Tử này hành sự vô cùng quái dị, cũng không biết đến tột cùng là phúc hay là hoạ. Hàn Phong thở dài trong lòng.
 
Kế tiếp ba ngày sau, Hàn Phong ngồi bế quan trong không gian phong bế. Từ ba ngày trước Vô Danh Tử đã hỏi Hàn Phong mấy vấn đề rồi biến mất không thấy đâu. Cẳn bản là Hàn Phong không có cả cơ hội nói chuyện.
 
Mà từ trong miệng của Vô Danh Tử thì Hàn Phong biết được tảng đá hàn khí mà trước đó Hàn Phong nằm lên có sự trợ giúp rất lớn trong việc chưa trị thương thế cho hắn.
 
Hàn Phong bây giờ mới hiểu được mình có thể khôi phục trở lại nhanh như vậy nguyên lai hơn phân nửa là có công lao của tảng đá kỳ lạ này.
 
Cảm thụ được từ đầu đến cuối cảm giác man mác nhè nhẹ truyền vào trong cơ thể, Hàn Phong cũng không khỏi chấn động. Qua ba ngày, thương thế của Hàn Phong cũng đã khôi phục lại được đáng kể, cũng gần như là khỏi hắn. Thế nhưng đấu khí của hắn cũng chỉ mới khôi phục được ba tầng mà thôi.
 
Nhưng hiển nhiên tốc độ khôi phục như vậy so với lúc trước thì nhanh hơn rất là nhiều.
 
Trong ba ngày này ngoại trừ việc điều trị thương thế của bản thân ra thì Hàn Phong không ngừng suy đoán lai lịch của Vô Danh Tử.
 
Khi nói chuyện với Vô Danh Tử thì Hàn Phong cũng đại khái đoán ra Vô Danh Tử hẳn phải là một nhân vật của năm nghìn năm trước. Mặc dù không phải đi nữa thì cũng là người biết rất rõ các sự tình của năm nghìn năm trước.
 
Nhưng cụ thể Vô Danh Tử đến tột cùng là ai, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Tuy rằng hắn nói Tiểu Bạch và Trầm Ngọc đang trị thương nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy lo lắng.
 
Dù sao thì Hàn Phong đối với Vô Danh Tử hoàn toàn không biết gì cả, làm thế nào hắn có thể yên tâm đem Trầm Ngọc và Tiểu Bạch giao cho Vô Danh Tử được.
 
Ngay khi Hàn Phong ở trong phong bế không gian trị thương hết ngày thứ ba thì Vô Danh Tử lại xuất hiện.
 
- Nhìn bộ dạng ngươi thì tốc độ hồi phục cũng rất nhanh!
 
Vô Danh Tử mở miệng nói.
 
Hàn Phong nghe vậy thì nhất thời thần kinh rung lên rồi nói:
 
- Tiền bối bao giờ mới có thể dẫn ta đi gặp hai người bọn họ?
 
Bọn họ trong miệng Hàn Phong tự nhiên là Trầm Ngọc và Tiểu Bạch.
 
Mà Vô Danh Tử nghe Hàn Phong nói vậy thì cũng khẽ cười nói:
 
- Ngươi gấp gáp như vậy thì ta sẽ mang ngươi đi gặp bọn họ vậy.
 
- Ân?
 
Hàn Phong thì Vô Danh Tử thẳng thắn đáp như vậy thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng một chút.
 
Ba ngày trước, Vô Danh Tử một điểm thương lượng cũng không có, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hàn Phong, thậm chí cũng không có cấp cho hắn cơ hội mở miệng nữa.
 
Mà hôm nay Hàn Phong cũng không nghĩ tới, mình vừa nhắc đến thì Vô Danh Tử lại sảng khoái đáp ứng như vậy!
 
Điều này khiến cho Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc không thôi.
 
Vô Danh Tử nhìn ra được biểu tình kinh ngạc của Hàn Phong thì nhàn nhạt nói:
 
- Ba ngày trước thương thế của ngươi vô cùng nghiêm trọng. Với tình huống thân thể của ngươi thì không thể nào xuyên phá qua được phiến rừng cây lá chắn này. Nhưng hiện tại từ khí tức trên người ngươi, tuy rằng chưa có khỏi hẳn nhưng mà muốn đến được chỗ của nữ oa kia và linh thú thì cũng không khó.
 
Nghe thấy Vô Danh Tử khoác lác một phen như vậy thì Hàn Phong mới bừng tỉnh đại ngộ.
 
Hàn Phong cũng nghi hoặc hỏi:
 
- Vậy kế tiếp ta nên làm như thế nào?
 
- Cái gì đều không cần làm, một hồi nữa ngươi sẽ cảm thấy có một cỗ năng lượng đang khống chế bản thân. Ngươi cũng không cần để tâm phản kháng. Chỉ cần theo cỗ năng lượng này dẫn dắt mà đi tới là được.
 
Hàn Phong nghe xong thì tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
 
Theo lời Vô Danh Tử vừa dứt thì trong chốc lát Hàn Phong cảm thấy cỗ năng lượng nhu hoà chung quanh kéo tới trước mặt. Hắn cũng thoáng kinh ngạc trong chốc lát rồi cũng thận lực không thế thân thể của mình, triệt để trầm tĩnh lại, không có phản kháng với luồng năng lượng này.
 
Rất nhanh đạo năng lượng cuồn cuộn bao vây lấy Hàn Phong rồi lôi hắn đi trong không trung.
 
Nhìn mặt đất càng ngày càng xa, Hàn Phong cũng không có giãy giụa. Ngay sau đó thân thể Hàn phong cũng bị cỗ năng lượng này thao túng nhanh chóng bay vút lên một ngọn cây.
 
Sau một lát, ngay khi Hàn Phong không biết mình sẽ đi tới đâu thì hắn cảm nhận được thân thể của mình dường như đụng vào một cái gì đó.
 
Tỉ mỉ quan sát một hồi thì Hàn Phong cũng không thể nào xác định được thế nhưng Hàn Phong lại cảm thấy nơi này vô cùng cổ quái. Tựa hồ có một tầng hơi chắn mỏng bao phủ cả cánh rừng này.
 
Mà lúc này cỗ năng lượng đang bao phủ quanh người hắn đang phá vỡ tấm chắn này để đưa Hàn Phong ra ngoài.
 
Hai cỗ lực lượng liền quay xung quanh thân thể Hàn Phong mà triển khai.
 
Thẳng đến khi thanh âm của Vô Danh Tử vang lên:
 
- Dùng đấu khí của ngươi bảo vệ thân thể, ta cũng không muốn đem năng lượng dư thừa lãng phí ở trên người người.
 
Tuy rằng không hiểu ý từ nửa câu sau của Vô Danh Tử nhưng chí ít nửa câu đầu Hàn Phong còn hiểu.
 
Hàn Phong cũng không có do dự nhanh chóng vận khỏi đấu khó bảo hộ bản thân.
 
Bây giờ hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau đã lên tới đỉnh điểm. Rất may là Hàn Phong cũng vừa kịp lúc vận khỏi đấu khí bảo vệ bản thân của mình.
 
Hàn Phong cũng ngay lập tức cảm thận được trước mắt mình phát ra những tiếng nổ vang rền. Đồng thời mấy đạo năng lượng kình khí bắn ra bốn phía xung quanh. Mà Hàn Phong lại ở ngay sát đó nên phải hứng chịu hơn phân nửa kình khí.
 
Mặc dù đã được Vô Danh Tử nhắc nhở từ sơm nhưng Hàn Phong từ đầu chuẩn bị sẫn sàng vẫn là bị một kích này đánh tan đấu khí mà hắn vất vả mới tích cóp được. Cũng may mà cỗ năng lượng bao quanh thân thể Hàn Phong cũng nhanh chóng mang hắn đi khỏi.
 
Sau một trận phiền muộn thì Hàn Phong cũng không hiểu được vì sao lúc đó đột nhiên cảnh tượng xung quanh 'ba' lên một tiếng rồi biến mất không thấy đâu. Mà thay vào đó là một sơn cốc có vẻ âm trầm.
 
Vừa vào sơn cốc thì năng lượng vốn vây lấy Hàn Phong cũng lập tức tiêu thất. Hàn Phong thả lngr người, cuối cùng thân hình của ắn cũng roi xuống mặt đất.
 
Hàn Phong thoáng đánh giá tình hình xung quanh, bất chợt bên tai nghe được thanh của của Vô Danh Tử truyền đến:
 
- Ngươi đi vào đi! Đi vào bên trong cốc, ngươi có thể nhìn thấy đồng bạn của mình!
 
Hàn Phong nghe vậy thì không có nghi ngờ gì. Hắn cũng nghĩ nếu như Vô Danh Tử muốn hại mình thì cũng không cần phải đùa giỡn một cách đa dạng như vậy. Cho nên Hàn Phong cũng nhanh chóng không chút do dự bước vào trong sơn cốc.
 
Bất quá đi chưa được mấy bước thì Hàn Phong cảm thấy có gì đó kỳ quái. Hoàn cảnh nơi đây vô cùng tối tăn, xung quanh là những loại thực vật không biết tên. Hơn nữa những hoa cỏ này trông bề ngoài cũng vô cùng xấu xí.
 
Nói hình tượng hơn một chút thì sơn cốc này quả thực giông một mảnh luyện ngục.
 
Mà lúc này Hàn phong tiếp tục đi sâu vào trong sơn cốc thì cũng đã có được kết luận.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK