Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này, Tiêu Linh đứng bên cạnh nhắc nhở:
 
- Được rồi, mọi người đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào nhà nói chuyện, ta còn muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!
 
Được Tiêu Linh nhắc, Hàn Phong và Bố Lôi Địch mới nhớ ra là La Mạn vừa nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt họ, bao nhiêu năm không gặp nên nhất thời quên mất chuyện này.
 
Hàn Phong cũng nói:
 
- Nào, vào nhà thôi, lát nữa ngươi phải nói thật cho ta biết, rốt cục là chuyện gì.
 
Mọi người vào trong đại sảnh, sau khi vừa ngồi xuống, Hàn Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
- Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, lúc này là thế nào không. Ba người chúng ta bị ngươi làm cho chẳng hiểu gì cả.
 
- Ha ha! Có phải cảm thấy rất thần kì không?
 
La Mạn cười nói.
 
Hàn Phong gật gật đầu, lúc nãy La Mạn đột nhiên xuất hiện, đúng là làm hắn kinh ngạc vô cùng.
 
Mặc dù, trước đây hắn đã từng nhìn thấy người của Võ Hoàng Điện lợi dụng bí thuật di chuyển giữa hai nơi, nhưng với tình hình mà La Mạn biểu hiện, rõ ràng rất khác với người của Võ Hoàng Điện.
 
Đồng thời, cũng khiến Hàn Phong vô cùng tò mò, hắn rất muốn biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
 
Thấy mình đã khiến cho bọn Hàn Phong tò mò, La Mạn mỉm cười giải thích:
 
- Đây là thứ mà ta nghiên cứu mấy năm nay, cho đến trước đây không lâu mới nghiêm chế thành công, lần này ta đến tìm ngươi, tất cả có hai chuyện cần làm.
 
- Ồ? Chuyện gì, ngươi cứ nói, giúp được gì cho ngươi ta nhất định không từ chối.
 
Hàn Phong cười nói.
 
La Mạn nói:
 
- Chuyện thứ nhất, là thử hiệu quả của truyền tống trận vừa rồi, nhưng ta đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ lần thử nghiệm này rất thành công.
 
- Truyền tống trận? Ngươi vừa nói, ngươi dùng truyền tống trận đến đây?
 
Biểu tình trên mặt Hàn Phong lúc này vô cùng kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy rất ngạc nhiên với truyền tống trận mà La Mạn nói.
 
Đột nhiên, Hàn Phong nghĩ ra tại sao lúc nãy mình lại cảm thấy quen thuộc đến vậy, năm đó lúc hắn được Lý Thần đưa vào Thiên Môn, hình như cũng trải qua trận đồ truyền tống màu đỏ rồi mới tới được Thiên Môn.
 
Không ngờ bây giờ lại được nhìn thấy truyền tống trận như vậy xuất hiện, bảo Hàn Phong không ngạc nhiên sao được.
 
Hắn rất hiếu kì, La Mạn nghiên cứu ra thứ này như thế nào.
 
Hơn nữa, vừa rồi hình như Phạm Tùng cũng dùng truyền tống trận quay về Hồng Diệp Thành, sau khi thông báo cho La Mạn, một lần nữa cùng La Mạn trở lại chỗ này.
 
Như vậy, chứng tỏ La Mạn đã nắm bắt rất rõ kĩ thuật này.
 
Mà La Mạn cũng không giấu diếm, Phạm Tùng là thủ hạ tâm phúc của hắn, còn Bố Lôi Địch là quản gia mà hắn có thể tin tưởng.
 
Về phần Hàn Phong, trên thực tế là một chủ sự trong thương đoàn La Mạn, mặc dù mấy năm nay Hàn Phong chưa từng hỏi bất cứ chuyện gì của thương đoàn, nhưng La mạn không phải là người mất gốc.
 
Nên, La Mạn nói thẳng không chút kiêng kị:
 
- Kì thực, truyền tống trận này ta có được sau khi mọi người rời đi không lâu.
 
Dừng lại một chút, La Mạn giải thích nói:
 
- Đương nhiên, lúc có được phương pháp nghiêm chế truyền tống trận, ta cũng không để ý đến nó, ngươi biết mà, mấy phương pháp kinh doanh mà ngươi đề cập, rất được hoan nghênh ở Thiên Nguyệt đế quốc, ba năm sau khi mọi nười rời đi, phân hiệu thương đoàn đã trải khắp các thành trấn trong Thiên Nguyệt đế quốc, diện hạ cũng rất ủng hộ thương đoàn, có thể nói, phần lớn đều là công lao của ngươi, ta chỉ là ngươi chấp hành mà thôi.
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ cười nói:
 
- Không thể nói như vậy được, nếu như đổi thành người khác, chưa chắc đã làm tốt hơn, ta chỉ là cho ngươi một vài kiến nghị sơ sài mà thôi, người thực sư khiến thương đoàn tráng địa, là ngươi mới đúng.
 
- Chúng ta không cần phải thổi nhau lên như vậy.
 
La Mạn cười nói, sau đó quay trở lại vấn đề chính:
 
- Kì thực, sau khi sức mạnh thương đoàn không ngừng tráng đại, ta cũng nghĩ cách chuyển mục tiêu sang nơi khác, trước đó ta đã làm theo kiến nghị của ngươi, thành lập ngân hàng tư nhân và đại lý của mình ở Thiên Nguyệt đế quốc.
 
Ngân hàng tư nhân và đại lý là những gì Hàn Phong nói với La Mạn trước khi rời đi, dựa theo kí ức bốn trăm năm trước. Hắn biết rất rõ, đây là hai ngành nghề kiếm tiền tốt nhất ở hậu thế.
 
Ngân hàng tư nhân và dòng hàng đều có một điểm chung, đó là nhanh và tiện, tốc độ lưu thông cực nhanh.
 
Nếu như có người ở trấn khác một muốn mua một món bảo vật có giá trị, chỉ cần bỏ tiền vào một ngân hàng tư nhân, sau đó đến một thành trấn khác, đến ngân hàng chỉ định để rút ra số tiền tương đương, như vậy giảm bớt rất nhiều tính nguy hiểm và phức tạp khi mang một lượng tiền lớn theo người.
 
Đồng thời, món bảo vật mà mình muốn mua, chỉ cần giao cho đại lý, trả một số lượng kim tệ nhất định, đại lý dẽ chuyển món hàng ấy đến địa điểm nhất định.
 
Đại lý sẽ đảm bảo tính an toàn cho món bảo vật đó, đồng thời giảm bớt nguy hiểm cho khách hàng.
 
Rõ ràng, La Mạn nghe theo kiến nghị của Hàn Phong, xây dựng ngân hàng tư nhân và đại lý của mình ở Thiên Nguyệt đế quốc.
 
Sau đó, từ miệng La Mạn, Hàn Phong được biết ngân hàng và đại lý của thương đoàn bây giờ đã trải khắp Thiên Nguyệt đế quốc, thậm chí ngay cả những tiểu quốc xung quanh cũng chịu sự ảnh hưởng của thương đoàn.
 
Nhưng, La Mạn cũng nói với Hàn Phong, mấy năm gần đây, trong Thiên Nguyệt đế quốc lũ lượt xuất hiện thêm nhiều ngân hàng và đại lý khác, những người này hình như định liên hợp lại đối phó với thương đoàn của họ.
 
Chuyện này, Hàn Phong sớm đã đoán ra.
 
Hắn đoán đây là tình huống nhất định phải xuất hiện, nhìn thái độ của La Mạn, hình như rất bất mãn với những ngân hàng nhỏ này.
 
Để La Mạn không có hành động gì quá khích, Hàn Phong quyết định sẽ lên tiếng nhắc nhở, nhưng trước đó, hắn vẫn thử thăm dò:
 
- La Mạn, ngươi có định làm gì xử lý những ngân hàng và đại lý nhỏ đó không?
 
La Mạn ngẫm nghĩ, lộ ra khí tức uy nghiêm bồi dưỡng bao nhiêu năm nay, lạnh giọng nói:
 
- Những tên đó, biết rõ là không thể đấu lại được thương đoàn ta, mấy năm nay ngầm liên hợp với nhau giở trò, cướp đi không ít mối, nếu như cứ tiếp tục thế này, ta nhất định có ngày bắt chúng phải trả giá.
 
La Mạn lúc này hoàn toàn không còn bộ dạng tinh nghịch vừa rồi nữa, mà giống như một con người hoàn toàn khác.
 
Đương nhiên, biểu hiện này của La Mạn không khiến Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc, muốn một mình quản lý thương đoàn, nhất định phải có chút khí thế này, nếu không sao có thể làm người khác khiếp sợ.
 
Nhưng, đối với những gì La Mạn vừa nói, Hàn Phong chỉ lắc lắc đầu, nói tiếp:
 
- La Mạn, có chuyện này ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, nếu không sẽ mắc sai lầm đấy.
 
- Ồ? Là quyết định của ta không đúng sao?
 
La Mạn ngạc nhiên nhìn Hàn Phong.
 
Nếu như đổi thành người khác dám nói như vậy, La Mạn chắc chắn sẽ không có thái độ đó, hắn dùng mười năm thời gian, xây dựng nên một thương đoàn hùng mạnh, đương nhiên sẽ không để ai chất vấn mình.
 
Trong nhận thức của La Mạn, trên thế giới này, người có tư cách dạy dỗ hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Hàn Phong là một trong số đó, đó cũng là điểm quan trọng nhất.
 
Mặc dù trước đây Hàn Phong nói không hề sai, thương đoàn được như bây giờ tất cả nhờ La Mạn một tay kiến lập, nhưng La Mạn cũng rõ, nếu như không có những kiến nghị và hướng dẫn mà Hàn Phong đưa ra, nếu chỉ dựa vào tài trí của một mình mình, muốn có được thành tựu như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể trong một thời gian ngắn như vậy.
 
Nên, La Mạn rất tín nhiệm Hàn Phong, nghe Hàn Phong nói vậy, lập tức lộ vẻ chuyên chú, cẩn thận lắng nghe.
 
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi mới từ tốn nói:
 
- Ngươi phải biết, đại lục này rất lớn, mỗi người đều muốn trở thành số một đại lục, bất luận đấu khí, luyện dược hay kinh doanh, đều như vậy.
 
- Điều đó là tự nhiên, bản tính con người là cạnh tranh hiếu thắng mà.
 
La Mạn nói.
 
Gật gật đầu, Hàn Phong nói tiếp:
 
- Lời này đương nhiên không hoàn toàn đúng, nhưng nó cũng đủ chứng minh một số vấn đề, ngươi phải biết, đại lục này có nhiều người như vậy, mà ngươi lại muốn dựa vào sức của một mình mình, lũng đoạn cả ngành nghề, đó là một việc rất khó, bây giờ đúng là thương nghiệp có thực lực đó, nhưng về lâu về dài, chưa chắc đã là chuyện tốt.
 
- Sao lại nói vậy?
 
La Mạn băn khoăn hỏi.
 
Hàn Phong cười cười, nói tiếp:
 
- Ngươi đừng có đơn giản như vậy, chí ít trước mắt nghe ngươi nói, vẫn chưa đến mức quá tệ, ta chỉ muốn nói, ngươi phải biết, con người sợ nhất là không tự nhìn thấy khuyết điểm của mình, nếu như không nhìn thấy khuyết điểm của mình, chứng tỏ người đó rất khó có thể tiến bộ, bất luận là trên phương diện nào.
 
Dừng lại một lúc, Hàn Phong nói tiếp:
 
- Nên, có cạnh tranh mới nhìn thấy khuyết điểm của mình, có thể nhìn thấy điểm chưa tốt, từ đó tiến hành cải thiện mới chính là đạo lý sinh tồn. Làm người như vậy, kinh doanh cũng phải như vậy.
 
Nghe Hàn Phong nói xong, La Mạn lập tức chìm vào suy nghĩ.
 
Sau lưng hắn, Phạm Tùng nãy giờ chẳng nói gì, sau một hồi suy nghĩ, đôi mắt vốn đang rất bình thản đột nhiên lộ ra một tia thần sắc.
 
Đúng lúc này, La mạn cũng đột nhiên lộ ra biểu tình đại ngộ, nhìn Hàn Phong, thán phục nói:
 
- Ngươi nói không sai, trước đây là ta quá cố chấp, ra sức chèn ép nên mới gặp phải phản ứng lớn hơn, nếu đã như vậy, chi bằng cứ để cho họ tự do phát triển, có cạnh tranh thì mới có tiến bộ. Nếu như cuối cùn thương đoàn của chúng ta bị đánh bại, cũng có thể nói là vấn đề của chính chúng ta.
 
- Ngươi có thể nghĩ thông được nhanh như vậy, ta cũng không cần nói nhiều nữa.
 
Hàn Phong cười nói.
 
Phạm Tùng sau lưng lại hành lễ với Hàn Phong lần nữa, mặt lộ vẻ bội phục, tán dương nói:
 
- Hàn Phong thiếu gia, quả nhiên phi phàm, chỉ cần nói một câu mà hóa giải tất cả huyền cơ bên trong, uổng công bao lâu nay ta tự đề cao mình, cứ thế lấn sâu trong sai lầm, bây giờ được Hàn Phong thiếu gia chỉ dẫn, mới tỉnh ngộ ra.
 
- Ha ha, Tùng Phạm, ngươi đừng có xem thường hắn, năm đó nếu như không có Hàn Phong, bây giờ chưa chắc đã có thương đoàn lớn như vậy, may mà tên tiểu tử này không thích kinh doanh, nếu không chúng ta đều phải về nhà làm ruộng hết.
 
La Mạn đùa giỡn nói.
 
Hàn Phong nghe vậy chỉ cười, không hỏi thêm nữa, lúc nãy nếu như không phải La Mạn kể chuyện, nên Hàn Phong mới buộc phải nói ra kiến nghị của mình, lúc này vấn đề hắn quan tâm nhất là truyền tống trận mà La Mạn nhắc đến.
 
Thấy Hàn Phong hứng thú như vậy, La Mạn cũng giải thích cho hắn tỉ mỉ.
 
Lúc đó, sau khi một tay gây dựng thương đoàn lớn mạnh, tất cả thời gian rảnh rỗi, La Mạn đều dành cho việc nghiên cứu phương pháp bài phối truyền tống trận.
 
Với tài lực hiện có của La mạn, có lẽ gần bằng ba phần mười hoàng thất.
 
Nên việc nghiên cứu truyền tống trận không hề vấp phải vấn đề tiền bạc.
 
Trải qua một năm nghiên cứu, La mạn thu thập một lượng lớn nhân tài trên các phương diện, kết quả ban đầu thu được là truyền tống trận này có thể thực hiện được.
 
Bởi vậy, La Mạn càng thêm hưng phấn, đồng thời trong đầu vạch ra một kế hoạch, chỉ cần đợi truyền tống trận nghiên chế thành công, hắn sẽ lập tức thi triển.
 
Trên thực tế, nhìn La Mạn đang ngồi trước mặt mình lúc này, Hàn Phong đương nhiên hiểu, truyền tống trận đã được nghiên chế ra.
 
Tiếp đó, La mạn kể lại đơn giản kế hoạch trong đầu hắn cho Hàn Phong nghe.
 
Sau khi nghe xong, Hàn Phong cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng nghĩ đến lúc kế hoạch được thi hành, chắc chắn sẽ tạo nên một trấn động lớn.
 
Kế hoạch của La Mạn chính là, nếu như truyền tống trận có thể dùng, thì sẽ chế tạo với số lượng lớn, như vậy sẽ là một bước biến hóa long trời lở đất với dịch vụ đại lý của thương đoàn.
 
Đến lúc đó, những thương đoàn đại lý khác muốn cạnh tranh cũng không đủ sức.
 
Chỉ cần nghĩ qua cũng biết, sẽ giống như Phạm Tùng làm lúc nãy, và cách hắn đến Huyền Thiên Tông, sau đó lại mượn truyền tống trận từ Thiên Nguyệt đế quốc xa xôi đến Huyền Thiên Tông trong thời gian ngắn nhất.
 
Hàn Phong lập tức nghĩ: nếu như sắp tới có thể dùng, chỉ cần bố trí các loại truyền tống đại trận ở bất cứ góc nào trên đại lục, vậy cả đại lục này sẽ hoàn toàn móc nối với nhau, chỉ cần muốn, lúc nào cũng có thể đến được nơi mình muốn đi.
 
Như vậy, có thể tiến một bước liên hệ các nước trên đại lục với nhau.
 
Hàn Phong cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, liền hệ càng nhiều, đương nhiên khó tránh khỏi va chạm giữa các quốc gia, nhưng xét về tổng thể thì lợi vẫn nhiều hơn hại.
 
Làm vậy, có thể tăng cường giao lưu giữa các bên và các nước sẽ phát triển nhanh hơn.
 
Nhưng, đó đều là tưởng tượng của Hàn Phong, với tình hình hiện tại của La Mạn, truyền tống trận rõ ràng chỉ mới bước đầu thành công, vẫn chưa đạt đến trình độ mà Hàn Phong tưởng tượng.
 
Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần chú trọng thực thi, nhất định sẽ thu hút sự chú ý từ các phương, như vậy, thương đoàn sẽ cần được bảo vệ nhiều hơn.
 
Nói ra lo lắng của mình với La Mạn, La Mạn cười nói:
 
- Ngươi yên tâm, ta đâu phải kẻ ngốc, sớm đã thương lượng xong rồi, điện hạ rất có hứng thú với thứ này, phái rất nhiều nhân thủ đến bảo vệ an toàn cho thương đoàn, đương nhiên ta cũng nhận lời bệ hạ, tương lai nếu như truyền tống trận thu được lợi nhuận, sẽ chia hai phần cho hoàng thất.
 
La Mạn nói vậy, Hàn Phong coi như tạm yên tâm.
 
Sau đó, hắn lại nghĩ nếu như bây giờ mình tới khu rừng u ám, truyền tống trận vừa hay có thể dùng đến.
 
Chỉ có điều sau khi hắn đưa ra câu hỏi này, La Mạn lắc lắc đầu, nói với Hàn Phong:
 
- Chỉ sợ không thực hiện được ý tưởng này, ta đã từng phái người đi thực nghiệm, không biết tại sao bất cứ nơi nào chỉ cần có truyền tống trận, dựa vào viên bảo ngọc màu đỏ trong tay này, ta có thể dễ dàng đến được nơi đó, nhưng chỉ có khu rừng âm u là không thể làm được.
 
Thì ra, La Mạn đã từng phái người đi làm rất nhiều thực nghiệm, nhưng những người này vừa vào khu rừng u ám, lập tức mất liên lạc, căn bản không thể khiến truyền tống trận và thủy tinh hồng liên kết được với nhau, như vậy chứng thực bên trong khu rừng u ám không phù hợp sử dụng truyền tống trận.
 
Nghe La Mạn giải thích, Hàn Phong lập tức nghĩ ra, biết đâu nó có liên quan đến tứ diệu tháp và viễn cổ đại trận ẩn giấu trong khu rừng u ám.
 
Bị những ảnh hưởng này nên thủy tinh đỏ mới mất đi tác dụng.
 
Xem ra, chủ ý này không thể thực hiện được.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong khẽ thở dài.
 
Sắp xếp lại một chút tâm thần, Hàn Phong tiếp tục hỏi.
 
- Đúng rồi, vậy ngươi nói cho ta biết việc thứ hai ngươi muốn làm là gì.
 
La Mạn nghe xong, cười nói:
 
- Nơi này là địa bàn của ngươi, chuyện thứ hai chắc chắn phải cảm phiền ngươi giúp đỡ.
 
Nhận ra ngữ khí tinh nghịch của La Mạn, Hàn Phong cười nói:
 
- Đừng có nói khó nghe như vậy, ta chỉ là một người bình thường. Đương nhiên ở đây thì có thể nói như vậy, ngươi cần ta giúp điều gì.
 
- Đừng có lòe ta, dù đây là lần đầu tiên ta đến Thiên Tinh đế quốc, nhưng theo như những thông tin mà thương thuyền của Thiên Nguyệt đế quốc mang về, và cả điện hạ vô cùng quan tâm tình hình công chúa, nên ta biết được không ít sự tích của ngươi ở Thiên Tinh đế quốc.
 
La Mạn cười nói.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK