• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3:


Nhưng nếu phòng nghỉ có người thì người ta sẽ khóa trái cửa, nếu không có ai ở trong thì nhân viên quản lý cũng sẽ khóa lại, cho nên Sở Trình Thiên vặn cửa cả chục căn phòng liên tiếp đều không mở được.


Ngay khi Sở Trình Thiên suýt bị tóm thì cuối cùng cũng có một cánh cửa bị anh ta mở ra.


“Cạch!”


Không có chút do dự nào, Sở Trình Thiên nhanh chóng xoay người lách vào trong, sau đó lập tức khóa trái.


Tô Tuệ Anh đang nóng đến đầu óc mơ hồ, lập tức bị âm thanh khóa cửa làm bừng tỉnh, cô cố sức bò dậy liền gặp một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu trắng ngà đột nhiên lách vào, lúc này anh ta đang nhìn qua mắt mèo trên cửa để quan sát động tĩnh bên ngoài.


“Anh… tới đây…”


Tô Tuệ Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, vô thức kéo chăn lên ngang ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Trình Thiên, người này hẳn là trai bao mà cô đợi từ nãy đến giờ, dáng người ít nhất cũng phải một mét tám mươi lăm trở lên.


Chất lượng, hẳn là rất khá…


“Suỵt!”


Sở Trình Thiên xoay người giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó thuận tay tháo mũ lưỡi trai che khuất hai phần ba gương mặt xuống.


“Ồ!”


Tô Tuệ Anh vội vàng che lại cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa hét lên của cô, trời ơi, trời ơi, trên đời này còn có trai bao đẹp đến cỡ này sao?


Khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, hàng mi như vẽ, mắt sáng như sao, mái tóc hơi rối xõa rủ xuống trán, bộ quần áo màu trắng ngà mặc trên người anh ta càng toát thêm vẻ thoải mái, rực rỡ như ánh mặt trời khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu khó nói thành lời.


Tô Tuệ Anh âm thầm so sánh anh ta với Hoắc Anh Tú trong lòng.


Hoắc Anh Tú tuy cũng có bề ngoài khá đẹp, nhưng lại thuộc về hình tượng lạnh lùng cao ngạo, mà người đàn ông trước mặt lại là hình tượng dịu dàng nhã nhặn, mỗi người một vẻ, chỉ là giờ khắc này ở trong lòng Tô Tuệ Anh, người đàn ông trước mặt càng hợp ý cô hơn.


“Tôi…”


Sở Trình Thiên vốn định giải thích với Tô Tuệ Anh rằng anh chỉ muốn vào đây trốn một chút mà thôi, nhưng khi nhìn về người phụ nữ trên giường, chỉ liếc một cái mà những lời anh định nói đều tắc nghẹn lại trong cổ họng.


Tô Tuệ Anh không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng cô lại là người có hương vị phụ nữ nhất mà anh từng gặp. Làn da cô rất trắng, hơn nữa còn mang theo vẻ hồng hào, mịn màng như có thể bóp ra nước vậy.


Cô có một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ánh mắt của cô rất đẹp, đúng là một ngàn mới chọn được một. Mắt hai mí, chiếc mũi tinh xảo, môi đầy đặn gợi cảm hơi khẽ mở, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng ẩn hiện bên trong.


Vừa nhìn một cái, có thể sẽ không cảm thấy cô quá diễm lệ, nhưng nếu nhìn thêm vài lần thì càng nhìn sẽ càng thấy cô xinh đẹp.


Đặc biệt là lúc này Tô Tuệ Anh chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn cũng lộ ra bên ngoài một cách trần trụi. Ánh đèn trong phòng dịu dàng chiếu sáng, làn da càng thêm hồng căng bóng loáng, còn có cặp chân thon dài của cô khép chặt chồng lên nhau, vừa thẳng vừa đều khiến người ta nhìn thấy mà máu huyết sôi trào.


Cổ họng Sở Trình Thiên khô nóng, anh luôn tự nhận bản thân có sức kiềm chế rất mạnh lại đột nhiên cảm thấy cả người nóng rực.


Trước mặt người phụ nữ giống như yêu tinh này, anh thật sự không kìm được mà muốn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK