Bởi vì cậu biết Tô Tuệ Kỳ rất thích thế này, tính ra cậu cũng là một cậu nhóc thông minh đó.
Hành động đó khiến Tô Tuệ Kỳ hoàn toàn quên mục đích lúc đầu mình dụ dỗ cậu, giờ phút này, trong đầu óc Tô Tuệ Kỳ đã hoàn toàn không có hình bóng của Triệu Dân Thường, trong cô chỉ tràn đầy ý muốn ở bên Hắc Tiêu, cùng cậu trập trùng mê say, cùng cậu chạy nhảy cười vui.
Trong rừng cây yên tĩnh ấy, đã in dấu bao nhiêu bước chân, ghi lại bao nhiêu là niềm vui của họ.
Cho tới tận tối khuya, Tô Tuệ Kỳ mới cùng Hắc Tiêu khẽ khàng mà trở về nhà, rồi từng người tự về phòng mình.
Tô Tuệ Anh đợi mãi không thấy Tô Tuệ Kỳ trở về nên cũng sớm mơ màng mà đi vào giấc ngủ, Tô Tuệ Kỳ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Tô Tuệ Anh, cô nghĩ về sự cuồng dã vừa mới đây rồi rất lâu sau mới dần dần thiếp đi.
Mọi người đều thức dậy rất sớm, vì Triệu Dân Thường muốn đi xem mấy chỗ hồ sâu trong rừng xem liệu tỷ lệ sinh tồn của kỳ nhông có như bên ngoài đồn thổi rằng đạt hơn 90% không.
Tô Tuệ Anh vốn không muốn đi, bởi cô cũng không muốn tiếp tục làm ở tập đoàn Triệu thị nữa, nên cũng chẳng cần nghe theo chỉ thị của Triệu Dân Thường, mà với sự có mặt của Hàn Phiêu, cô cũng chẳng sợ Triệu Dân Thường sẽ giận quá mà bỏ nàng một mình ở đây.
Thế nhưng Hàn Phiêu laị bảo chưa thấy kỳ nhông bao giờ, nghe bảo tiếng kêu của kỳ nhông lại giống như tiếng em bé khóc, thế nên anh rất muốn đi xem, Tô Tuệ Anh nghe anh nói thế cũng thấy vô cùng tò mò liền đồng ý để Hàn Phiêu cõng nàng lên núi xem.
Tải app truỵen hola nhé cả nhà! Tô Tuệ Kỳ thì đeo một đôi giày thể thao đi bên cạnh Hàn Phiêu và Tô Tuệ Anh.
Triệu Dân Thường ở phía trước thấy vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi, như một ông lớn nằm trên ghế, tức giận quát hai anh bảo vệ đang khiêng ghế: “Đi nhanh lên, đi gì như rùa thế hả, tính lề mề tới bao giờ. Cả Tuệ Kỳ nữa, em qua đây cho anh.”
Thật ra hắn không muốn để Hàn Phiêu thoải mái, mày đã thích cõng đứa con gái đấy thế thì kệ xác mày, tốt nhất là chết mệt luôn đi, Triệu Dân Thường rủa thầm trong lòng.
Lúc này thôn trưởng Lưu Đà Hàn cũng dẫn theo mười anh thanh niên cường tráng đến, trong đó gồm cả Hắc Tiêu, tất cả đều mang theo cung tên và dao bầu bảo vệ xung quanh Triệu Dân Thường, bởi trong rừng thì có rất nhiều thú hoang nên bốn bảo tiêu vẫn là quá ít.
Trong mắt Lưu Đà Hàn bây giờ. Triệu Dân Thường không chỉ là ông chủ của mình, mà còn là con rể tương lai, là cây rụng tiền giúp ông hưởng thụ giàu sang, ông đương nhiên không thể để Triệu Dân Thường bị chút thương tổn nào rồi.
Nghe thấy Triệu Dân Thường gọi mình, Tô Tuệ Kỳ giật mình ngẩng đầu, sau liền lại gần Triệu Dân Thường, hỏi một cách hờ hững: “Tổng tài, có chuyện gì sao?”
Triệu Dân Thường hơi nheo mắt, vốn trước giờ Tô Tuệ Kỳ rất ít dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói chuyện với hắn, nhất là tối qua hắn với Lưu Từ Nhi cố tình làm chuyện đó rất lớn tiếng, đáng lý hôm nay Tô Tuệ Kỳ phải rất tức giận mới đúng, chứ sao lại có thể bình tĩnh thản nhiên thế này?
Triệu Dân Thường hắn luôn tự tin bản thân hiểu rõ lòng dạ phụ nữ, thế nhưng lúc này, hắn lại không tài nào hiều được suy nghĩ trong lòng Tô Tuệ Kỳ, chẳng lẽ hắn quá đáng quá nên phản tác dụng hay sao?
Có câu tức nước vỡ bờ, có lẽ chính do nguyên nhân này.
Triệu Dân Thường thầm nghĩ trong lòng, nghĩ thế, liền hất tay bảo bảo tiêu đặt cái ghế hắn đang nằm xuống, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa tay ôm eo Tô Tuệ Kỳ kéo cô vào người mình, Tô Tuệ Kỳ không kịp phản ứng liền ngã ngồi xuống đùi hắn.
“Anh làm cái gì vậy?”
Tô Tuệ Kỳ giật bắn mình, vội giãy dụa đứng lên.
“Ngồi yên.”
Triệu Dân Thường ôm chặt Tô Tuệ Kỳ, khẽ hà hơi bên tai Tô Tuệ Kỳ bảo: “Đường núi khó đi, em không thương cái chân mình, nhưng mà anh thì thương lắm, ngồi đây với anh.”
Nói đoạn hắn hơi phất tay, hai bao tiêu hiểu ý vội khiêng ghế lên.