Hắc Tiêu ngước mắt nhìn Tô Tuệ Kỳ, với khuôn mặt như bị mê hoặc nói: “Tên người còn phân biệt chính phụ hay sao. Từ khi tôi hiểu chuyện đến nay, mẹ tôi đã gọi tôi là Hắc Tiêu, các cô dì chú bác trong làng cũng gọi tôi là Hắc Tiêu, sau này, mọi người cũng gọi tôi là Hắc Tiêu đi.”
Tô Tuệ Kỳ không thể nhịn cười trước bộ dạng thành thật của cậu: “Được rồi, được rồi, sau này chúng tôi sẽ gọi cậu là Hắc Tiêu”
Tô Tuệ Anh ngồi bên cạnh, nhìn Tô Tuệ Kỳ chỉ biết trêu đùa chàng trai thật thà, vẻ mặt đau khổ nói: “Tuệ Kỳ, cậu đừng có thấy sắc quên bạn chứ, chân mình tê quá, sắp không có cảm giác nữa rồi.”
Nghe xong, Tô Tuệ Kỳ mới nhớ tới chân bạn đang bị thương, nhưng câu nói “Vì sắc quên bạn” của Tô Tuệ Anh cô liền tức giận, liếc mắt sang lườm một cái, bực mìnhnói: “Gì mà thấy sắc quên bạn, cậu có biết dùng thành ngữ không đấy, không biết thì đừng có nói bừa, chân đau là đáng đời, đau chết cũng đáng đời cậu.”
Nói thì nói vậy nhưng người đã ngồi xuống bên chân của Tuệ Anh, muốn giúp Tuệ Anh cởi đôi giày đã nhuốm đầy máu ra.
Hắc Tiêu đứng bên cạnh bị câu nói “Thấy sắc quên bạn” làm cho cả mặt đỏ bừng. Còn đôi mắt hờn dỗi có chút xấu hổ của Tô Tuệ Kỳ càng làm cho cậu ấy si mê. Một trái tim thuần khiết, bây giờ lại giống một chú nai con, đập thình thịch thình thịch.
Cho đến khi Tô Tuệ Kỳ ngồi xổm xuống cởi đôi giày nhuốm đầy máu của Tô Tuệ Anh ra, cậu ấy mới phát hiện vết thương của Tô Tuệ Anh, liền vội vàng dơ tay ra ngăn Tô Tuệ Kỳ lại, vội vàng nói: “Chị gái, không được, nếu chị trực tiếp cởi giày ra như thế, sẽ làm chị ấy đau đớn vô cùng, có khi còn khiến vết thương rách thêm nữa.”
Tô Tuệ Kỳ nghe vậy vội vàng dừng tay, quay đầu nhìn Hắc Tiêu, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết chữa bệnh ư?”
Thế nhưng lại không để ý, bây giờ mình đang ngồi xổm, chiếc áo sơ mi trắng vì lúc trước phải gấp rút lên đường quá nóng nên đã tháo ba chiếc cúc trước ngực ra, nếu như đứng đương nhiên sẽ không làm lộ ra cảnh xuân. Thế nhưng tư thế hiện tại của cô ấy, cổ áo trước ngực mở rộng, với tư thế đứng cạnh cô ấy lúc này của Hắc Tiêu, vừa hay có thể nhìn thấy toàn bầu ngực căng tràn trắng như tuyết ấy.
Đây là lần đầu tiên Hắc Tiêu nhìn thấy ngực của phụ nữ, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ đến từ nơi thành thị xa xôi, vừa trắng, vừa mịn, vừa hồng hào, trong phút chốc, cổ họng Hắc Tiêu nghẹn lại, phần thân dưới đột nhiên dựng lên, dưới lớp áo khoác rộng của cậu giờ căng phồng lên.
Hắc Tiêu vội vàng quay người đi, kẹp chặt vật đang cương cứng lên vào giữa thắt lưng, giữ chặt nó lại, nhưng trái tim cậu thiếu niên lại đập nhanh hơn, cậu ấy không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị gì nữa.
Mặc dù Hắc Tiêu quay người đi rất nhanh, nhưng Tô Tuệ Kỳ vẫn luôn nhìn cậu ấy, vì thế thân dưới dựng đứng như cây trụ của Hắc Tiêu đều bị cô ấy nhìn thấy hết, ngay cả người từng trải như cô cũng đỏ bừng cả mặt lên, cúi đầu xuống nhìn, thấy ngực mình đã lộ hết ra, lúc ấy mới hiểu, thì ra là do bản thân không cẩn thận đã khêu gợi lên dục vọng bên trong con người cậu thiếu niên khờ dại ấy.
Vội vàng cài cúc áo lại, Tuệ Kỳ lại hỏi thêm một lần nữa: “Hắc Tiêu, vừa rồi nghe cậu nói rõ ràng mạch lạc như vậy, có phải cậu biết chữa bệnh không, nếu như cậu biết, thì mau xem giúp bạn tôi đi.”
Lúc này, Hắc Tiêu đã kẹp thứ đang căng cứng không an phận kia vào trong thắt lưng, quay lại nói: “Tôi cũng không hiểu biết gì về y học, nhưng tôi biết một số cây thuốc, bởi vì bà tôi quanh năm đau ốm, tôi thường đi hái thuốc cho, lâu dần theo thời gian cũng biết chút ít, trước tiên các chị đừng cử động nữa, tôi sẽ đem cho các chị chậu nước thuốc để ngâm chân.”
Nói xong, cậu ấy liền chạy nhanh ra khỏi nhà, loay hoay một hồi ở ngoài sân, không lâu sau, cậu ấy quay lại với một chậu nước thuốc màu đen.
“Chị, chị hãy đặt chân vào trong nước thuốc này, sau khi ngâm trong ba phút, tôi sẽ giúp chị cởi giày ra.”
Hắc Tiêu nghiêm túc nói.
“Đây là…”
Tô Tuệ Anh nhìn xuống chậu thuốc đen như mực, không tránh được có chút do dự.
Tuệ Kỳ nhưng lại không để ý đến cái gì hết liền cầm chân của Tuệ Anh ngâm xuống nước, hơn nữa còn thở dài không hài lòng nói: “Người ta đã kiếm thuốc cho cậu, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nhận lấy là được, vừa nhìn liền biết đây là phương thuốc dân gian, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe về nó sao, đôi khi thuốc dân gian còn hữu dụng hơn đống thuốc tây đắt tiền kia ấy.”