Hắc Tiêu cởi áo của mình rồi trải lên bãi cỏ bên bờ sông, đỡ Tô Tuệ Kỳ ngồi xuống, cười nói an ủi cô: “Chị đừng sợ, vừa nãy chỉ là con rắn nước, không có độc, để em xem vết thương cho chị.”
Nói xong, đã nắm lấy chân trái của Tô Tuệ Kỳ lên, hạ thấp người xuống dùng miệng hút chút máu ở trên mắt cá chân của cô ra.
Mặc dù rắn nước thường không có độc, nhưng hiện tại là khoảng tháng 6 tháng 7, ban ngày mặt trời rất độc hại, nếu như con rắn đó phơi nắng, vậy thì nó sẽ có một chút độc tính.
Đương nhiên, cậu ấy không thể nói điều này với Tuệ Kỳ, cậu ấy sợ sẽ dọa chết cô gái thành phố này.
Đối với hành động liều lĩnh hút máu của Hắc Tiêu, Tuệ Kỳ sững sờ một lát, nhiệt độ từ răng môi của chàng thiếu niên ấm áp dịu dàng truyền ra từ mắt cá chân, khiến cho Tuệ Kỳ không nhịn được, gò má tự nhiên thấy nóng lên, một lúc sau, nỗi sợ hãi ở trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Hắc Tiêu từ trong một cái túi nhỏ ở trên người lấy ra bột hùng hoàng, cái có thể tránh được rắn côn trùng chuột muỗi, rắc xung quanh chỗ Tô Tuệ Kỳ ngồi, lại nói: “Chị cứ ngồi ở đây trước đã, em đi hái cho chị một ít cây thuốc.”
Lúc nói mắt của Hắc Tiêu không dám nhìn vào Tô Tuệ Kỳ, vì lúc đó Tô Tuệ Kỳ chỉ mặc mỗi nội y, hơn nữa tất cả đều đã ướt đẫm hết rồi, một cơ thể đẹp trước nhô sau cong như vậy chỉ cần nhìn một cái liền không thể quên.
“Không cần, em đừng đi, chị sợ!”
Tuệ Kỳ thực sự bị con rắn đó dọa phát khiếp ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Hắc Tiêu không cho Hắc Tiêu đi.
Thế nhưng lại không phát hiện ra, cô ấy cứ nắm chặt lấy cánh tay của Hắc Tiêu như vậy, hai vật tròn tràn đầy trước ngực kẹp cánh tay của Hắc Tiêu vào giữa, lực đàn hồi vô cùng mềm mại đó, khiến cho Hắc Tiêu sớm đã căng cứng thân dưới, lần nữa cương lên.
Hắc Tiêu mặt đỏ ửng chỉ vào một cây cỏ cách đó ba, bốn mét, giọng run rẩy: “Chị, cái đó có thể trị vết rắn cắn, không xa đâu, chị để em đi hái đi.”
“Vậy… Em mau lên đấy.”
Tuệ Kỳ thấy cây thuốc đó thực sự cũng khá gần, lúc đó mới từ từ buông tay Hắc Tiêura.
Rời xa sự mềm mại trên cánh tay đó, tâm trạng Hắc Tiêu tự nhiên trống rỗng, cảm giác ấy khiến Hắc Tiêu rất khó chịu, nhưng cậu ấy lại không biết tại sao mình lại có cảm giác lạ lùng như thế.
Cúi đầu hái cây thuốc đó về, bỏ vào miệng nghiền nhỏ ra, sau đó xé một mảnh vải nhỏ từ áo khoác của mình ra, đắp thuốc lên vết thương của Tô Tuệ Kỳ, đã băng bó xong vết thương.
Cuối cùng, Hắc Tiêu lại đem quần áo mà lúc trước Tô Tuệ Kỳ vứt bên bờ song nhặt về, đưa cho Tuệ Kỳ, đầu ngảnh sang một bên, nói: “Quần áo của chị… Mặc vào đi.”
Tô Tuệ Kỳ giơ tay ra đón lấy, đang định mặc vào thì giây phút cô ấy ngẩng đầu lên, cô thấy Hắc Tiêu tuy có hơi đen sạm, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng anh tuấn, trong lòng Tuệ Kỳ run lên, trong đầu chợt thoáng hiện ra cảnh tượng Triệu Dân Thường lạnh nhạt với cô ấy, ôm ấp Lưu Từ Nhi trong lòng, còn cả hơi thở gấp gáp của bọn họ, tiếng bọn họ “mây mưa”trong phòng nữa.
Giây phút đó, trong đầu Tô Tuệ Kỳ bỗng lóe lên một ý nghĩ thật đáng sợ.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình Triệu Dân Thường có thể đi khắp nơi tìm phụ nữ để chơi bời chăng hoa, còn Tô Tuệ Kỳ chỉ có thể ở một bên uốn gói khom lưng, ngoan ngoãn chờ đợi sự yêu mến, sủng ái ngẫu hứng của Triệu Dân Thường, nếu anh ta-Triệu Dân Thường là hoàng đế, vậy Tô Tuệ Kỳ cũng sẽ không phải là nô lệ, anh ta thực sự nghĩ cả đời này Tô Tuệ Kỳ không có anh ta thì không sống nổi sao?
Tô Tuệ Kỳ vứt quần áo đang cầm trong tay sang một bên, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên nhìn Hắc Tiêu đang đứng cách cô ấy ba mét, dùng giọng điệu dịu dàng êm ái nói với cậu ấy: “Hắc Tiêu, cậu đứng dịch lại đây chút.”
“Chị, có chuyện gì chị cứ nói.”
Hắc Tiêu vẫn đang quay lưng về phía Tô Tuệ Kỳ, nhưng vẫn bước lùi hai bước về phía Tô Tuệ Kỳ.
Tô Tuệ Kỳ giơ tay ra nắm lấy tay phải của Hắc Tiêu, “Em quay người lại nhìn chị đi.”