Vốn dĩ là cô can tâm tình nguyện làm thư ký kiêm người tình của hắn, cô Chính là sợ Tuệ Anh coi thường cô. Nếu hôm nay cô cùng Triệu Dân Thường ân ái trước mặt Tuệ Anh, chỉ sợ, Tô Tuệ Anh thật sự sẽ coi thường cô.
“Đừng như vậy….ừ…..?”
Triệu Dân Thường chính là không để tâm những chuyện này, tay trái ôm trọn eo của Tuệ Kỳ, như con rắn du lượn thò vào cổ áo của Tuệ Kỳ, một tay ôm trọn thứ đầy đặn bên trong, dùng sức mà nắn bóp.
Cơ thể của Tuệ Kỳ lập tức có phản ứng, hơi thở không kìm được ngày càng thở dốc, nhưng lý trí nói cho cô rằng lần này cô không thể nhượng bộ, nhỏ tiếng khẩn cầu: “Đừng, Tổng tài, xin anh, đừng làm bây giờ, đến thôn Ôn Ôn anh muốn như thế nào em cũng chiều, được không?”
“Đến thôn Ôn Ôn, ít nhất phải mất 5, 6 giờ đồng hồ, lẽ nào em muốn anh nhịn lâu vậy sao?”
Triệu Dân Thường lắc đầu, ngón tay linh động, ngón trên ngón dưới tháo cúc áo trước ngực Tuệ Kỳ, vắt chiếc áo ngực của Tuệ Kỳ lên phía trước rồi nắn bóp chiếc ngực ngọc ngà căng tròn, nhất thời hai đồi ngọc thỏ trắng tuyết bật ra, run rẩy trong không gian.
“A!”
Tô Tuệ Kỳ thở nhẹ một hơi, nắm chặt bàn tay đang trong váy cô của Triệu Dân Thường, sau ý thức được buông tay ôm chặt cặp ngực vừa đột nhiên bị lộ ra của mình.
Nhưng cô vừa buông tay, ngón tay của Triệu Dân Thường thừa cơ đâm vào bên trong đó của cô, gian ác quay quay ngón tay.
Tô Tuệ Kỳ nhất thời bị tay trên tay dưới của anh lộng hành, nắm được bên trên thì bên dưới hắn tung hoành, vội vàng nũng nịu mà trốn tránh.
Triệu Dân Thường tiếp tục mãnh liệt, khóe mắt cố ý cũng như không cố ý hướng về chiếc gương bên ngoài trên xe, bởi vì trong gương, bộ dạng đỏ bừng mặt của Tô Tuệ Anh ngồi ở phía bị chiếu chính diện.
Mặc dù biết rõ Triệu Dân Thường cùng cô đổi vị trí là muốn cùng Tuệ Kỳ thân thiết, nhưng Tuệ Anh vẫn không thể ngờ rằng anh ta lại khoa trương như vậy, âm thanh to như vậy, nghe đến đã khiến cô thấy xấu hổ rồi, nhưng tất cả đều là Tuệ Kỳ tự nguyện, bản thân Tuệ Kỳ còn không giận, thì cô dựa vào cái gì mà ngăn cản chứ.
Do vậy, cô chỉ có thể coi như không nghe thấy gì, ngoảnh đầu ra bên ngoài ngắm phong cảnh vậy.
Thật không ngờ, Triệu Dân Thường làm động tĩnh to như vậy chỉ là muốn cô ghen, cho dù cô không ghen nhưng cũng phải tức giận, tốt, như vậy chứng tỏ trong lòng Tô Tuệ Anh anh ta ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng, nhưng phản ứng của Tô Tuệ Anh lại bình thản như vậy, điều đó có thể nói trong mắt cô không có sự tồn tại của anh.
Triệu Dân Thường cuối cùng cũng nổi cáu rồi.
Kéo cái khóa quần, để lộ cái quý giá của hắn, hai tay ôm trọn Tô Tuệ Kỳ, hướng tới trên hông của anh hung ác mà tiếp tục đặt cô ngồi lên.
“A……”
Tô Tuệ Kỳ đau đớn rên lên, lại giống như đang ngây ngất si mê, nhưng vừa nhìn Tuệ Anh ngồi ở phía trước, vội vội vàng vàng lấy tay bịt chặt miệng của mình, không muốn bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chỉ tiếc, cô có thể không khiến bản thân phát ra âm thanh, nhưng Triệu Dân Thường chắc chắn có bởi biện pháp làm to chuyện của anh, giơ tay phải, dùng lực tét mạnh lên cặp mông trắng tuyết của Tuệ Kỳ, hơn thế tiếng tét đặc biệt vang, miệng vẫn còn cố ý nói: “Kẹp chặt hai chân lại cho anh, quay người lại, nhanh lên, đừng để anh hối hận không đưa Mira và Nhiêu Ninh theo.”
Tô Tuệ Kỳ bị hắn ta làm cho vừa thích thú vừa phẫn nộ, câu nói cuối cùng càng khiến Tô Tuệ Kỳ càng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.
Nhưng tất cả đều là do cô ấy lựa chọn, là cô tự tìm đến. Giây phút này, cô chỉ đành cắn răng mà nuốt vào trong mà thôi, hơn nữa vì không muốn để Tô Tuệ Anh nghe thấy những lời làm tổn thương người khác của Triệu Dân Thường, không để chút tự trọng cuối cùng của mình bị rẻ mạt khinh thường, Tuệ Kỳ chỉ đành hòa theo nhịp cùng Triệu Dân Thường mà thôi.