• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45:


Tô Tuệ Anh chấn động, lập tức vùng vẫy, bởi vì nếu cô không phản kháng, cô sợ mình sẽ đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt đậm sâu đó.


“Khốn kiếp, buông Tô Tuệ Anh ra!”


Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của một người đàn ông.


Người chưa thấy nắm đấm đã đến, Sở Trình Thiên hơi sơ suất không đề phòng, lập tức hứng chịu một cú đấm khiến anh phải lùi mấy bước mới đứng vững, máu tươi từ mũi chảy ra.


“A!”


Tô Tuệ Anh hoảng sợ thét chói tai, ngẩng đầu nhìn lên, người ra tay lại là Hàn Phiêu.


Vừa nãy nghe Tô Tuệ Kỳ nói xong, Hàn Phiêu mừng rỡ chạy tới cửa sau, nhưng không ngờ lại bắt gặp Tô Tuệ Anh đang bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn. Không nói nhiều, anh đấm tới một cú, thấy Sở Trình Thiên vẫn có thể đứng vững, lửa giận trong lòng anh không thể tiêu tan.


“Tên khốn nạn, dám thất lễ với Tô Tuệ Anh, xem tao có đánh chết mày không!”


Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông hung hăng lao tới đánh nhau.


Sở Trình Thiên là thị trưởng, đã từng vào quân đội nên có chút thân thủ, Hàn Phiêu lúc học đại học chính là cao thủ Taekwondo nổi danh trong trường, lúc đầu hai người giao thủ bất phân thắng bại.


Nhưng rất rõ ràng, thân thủ của Sở Trình Thiên không sánh bằng Hàn Phiêu, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chịu đòn liên tục.


“Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…”


Tô Tuệ Anh thấy Sở Trình Thiên bị thương, đau lòng hét lên liên hồi.


Hai người đàn ông đánh nhau sứt đầu mẻ trán.


Hàn Phiêu tức giận vì Sở Trình Thiên dám đụng vào Tô Tuệ Anh.


Sở Trình Thiên cũng tức giận Hàn Phiêu xen vào việc của người khác, hơn nữa nhìn Hàn Phiêu bùng nổ như vậy, nhất định rất yêu Tô Tuệ Anh, nghĩ như thế, lực trong tay càng ngày càng nặng.


“Đừng đánh nữa, hai người dừng tay đi mà…”


Tô Tuệ Anh thấy hai người căn bản không nghe lời của cô, đành cắn răng xông tới, kết quả người còn chưa đến gần đã bị đá vào bụng, không biết là ai trong hai người đá khiến cô văng xa ra ba bốn mét, nặng nề đập xuống đất. Tô Tuệ Anh hét thảm một tiếng, mắt nhắm lại, đau nhức hôn mê bất tỉnh.


“Tô Tuệ Anh…” Tải appt ruyệnhola đọc tieép nhiều nhé cả nhà!


“Em yêu…”


Hàn Phiêu và Sở Trình Thiên gần như hét lên kinh hãi cùng một lúc, bất chấp đánh nhau, một trái một phải xông về phía Tô Tuệ Anh đã ngã xuống đất ngất đi.


Hai người đồng thời muốn ôm Tô Tuệ Anh, kết quả đều đã giành được, không ai nhường ai.


Hai mắt Sở Trình Thiên đầy tơ máu trừng lên nhìn Hàn Phiêu: “Buông ra!”


“Buông ra!”


Hàn Phiêu cũng không chịu thua kém trừng mắt nhìn lại.


Sở Trình Thiên nghiến răng, nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Tô Tuệ Anh trong lòng mình, đành phải nhẫn nhịn xuống nước: “Tôi có một người bạn bác sĩ ở gần đây, nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, để tôi đưa cô ấy đi, nếu chậm trễ, lỡ như có gì bất trắc, anh gánh nổi trách nhiệm sao?”


Hàn Phiêu vừa nghe, thần sắc buông lỏng đôi chút: “Được, nhưng tôi muốn đi cùng.”


Vừa nãy, thấy mức độ quan tâm của Tô Tuệ Anh đối với Sở Trình Thiên, anh xem như đã nhìn ra, Tô Tuệ Anh với người đàn ông này lúc đó có lẽ không đơn giản như anh nghĩ, hơn nữa sự lo lắng trong mắt Sở Trình Thiên đối với Tô Tuệ Anh cũng vô cùng chân thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK