Tam Mận Từ đứng bên ngoài cửa ngạc nhiên khi thấy Triệu Dân Thường đưa cô gái xinh đẹp kia vào trong phòng, cuống cuồng chạy vào trong phòng tìm Lưu Đà Hàn: “Thưa thầy, ông chủ Triệu sao lại đưa Từ Nhi vào trong phòng, sao thầy không ngăn cản, Từ Nhi là con gái duy nhất của thầy mà.”
Lưu Đà Hàn lắc đầu cười: “Đây chính là kết quả mà ta muốn, ta muốn tặng Từ Nhi cho ông chủ Triệu, sao ngươi không nghĩ xem, ông chủ Triệu nhiều tiền như vậy, Từ Nhi chắc chắn sẽ sung sướng, lúc đó sinh được con trai, nói không chừng còn được trở thành bà chủ, người làm cha như ta cũng được hưởng lây, cũng không phí công nuôi nó 16 năm trời!”
Không sai, cô gái xinh đẹp ấy chính là Lưu Từ Nhi con gái của Lưu Đà Hàn.
Là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn Ôn Ôn này.
Tam Mận Từ vừa nghe dứt câu, hai chân mềm nhũn, gục xuống dưới đất, đôi môi run rẩy không nói lên lời.
Lưu Đà Hàn cười khinh bỉ trước bộ dạng của Tam Mận Từ, chẳng lẽ ông ta không biết, mấy năm nay, Tam Mận Từ bái ông ta làm thầy, ở nhà ông ta làm trâu làm ngựa cũng chỉ vì Lưu Từ Nhi.
Trước nay, dù không nói ra nhưng trong lòng luôn coi thường khinh bỉ Tam Mận Từ: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem bản thân mình có xứng với đứa con gái xinh xắn của ta không?
Đương nhiên những lời này ông ta sẽ không bao giờ nói ra vì có thể lợi dụng sức lực của Tam Mận Từ, hơn nữa mấy năm nay việc trong việc ngoài đều do Tam Mận Từ sắp xếp.
Đến lúc này Lưu Đà Hàn cũng không hề bóc trần Tam Mận Từ, chỉ coi như không hay biết tâm trạng của Tam Mận Từ lúc này, rồi đi thu dọn bát đĩa vỡ và thức ăn thừa, bởi vì không ai có thể biết rõ bằng ông ta, khi Lưu Từ Nhi hiến thân cho Triệu Dân Thường, Tam Mận Từ sẽ một lòng sống chết làm việc cho ông ta, ai bảo con gái Từ Nhi của ông ta lại xinh đẹp như thế!
Nhưng lại không biết rằng, có những lúc khi con người ta quá yêu sự rẻ mạt, rồi cũng đến ngày phải trả giá, hoặc là sự trả giá này không phải vào bản thân Lưu Đà Hàn, nhưng sẽ làm cho ông ta đau đớn và hối hận vì những gì đã làm.
Ngay lúc này, Tam Mận Từ ngồi trên mặt đất, mười ngón tay nắm chặt chỗ bùn trên đất, ánh mắt hận thù, hơi thở mãnh liệt.
Những chàng trai trong thôn khi đã có lòng thù hận, có lúc còn dã man và cay độc hơn nhiều so với người thành phố!
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Màn đêm nơi núi rừng, đen và lặng!
Vì thế nên tất cả tiếng động gì dù là nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng, vừa hay căn nhà gỗ mà Triệu Dân Thường đang ở lại ở ngay trước nhà Hắc Tiêu để có thể khiến Tô Tuệ Kỳ và Tô Tuệ Anh nghe thấy tiếng nam nữ ân ái từ trong căn phòng gỗ phía trước của Triệu Dân Thường.
Lưu Từ Nhi việc gì cũng cần phải Triệu Dân Thường chỉ dạy, như là tạo tư thế như thế nào, phát ra âm thanh như thế nào, Triệu Dân Thường cố ý muốn để cho Tô Tuệ Kỳ và Tô Tuệ Anh nghe thấy câu chuyện vẻ vang này nên những tiếng chỉ dạy thường nói rất to.
Lưu Từ Nhi đã nhiều năm chịu sự thúc giục từ phía người cha gió chiều nào xoay chiều ấy Lưu Đà Hàn, từ nhỏ lòng dạ thâm hiểm, chỉ cần Triệu Dân Thường thích thì dù có đau đớn và xấu hổ đến nhường nào thì cô ta cũng cố làm đến mức tốt nhất.
Cuối cùng còn nghĩ ra một trò mới đó chính là vừa làm vừa hát.
Tiếng hát của cô ta rất hay, còn chọn bài hát vùng núi, âm thanh ân ái cùng âm vị tiếng hát hòa chung, Triệu Dân Thường cực kì yêu thích, hơn nữa Lưu Từ Nhi thực sự quá trẻ, mới chỉ 16 tuổi, từng giọt nước cũng như suối nước ngọt chảy từ vùng núi sâu, vuốt nhẹ bồng bềnh như những gợn sóng lăn tăn, thực sự làm người ta mê mẩn.
Chầm chậm, Triệu Dân Thường từ ý muốn cố ý công kích Tô Tuệ Kỳ và Tô Tuệ Anh, bắt đầu thực sự mê mẩn Lưu Từ Nhi, tiếng của hai người càng lúc càng lớn, càng lúc càng bay bổng.
Còn bên này, Tô Tuệ Kỳ ôm chặt lấy đầu, cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà chạy ra khỏi giường.
“Tuệ Kỳ, mày muốn làm gì?”
Tô Tuệ Anh vội nắm lấy cổ tay cô ấy.