Nhưng mà giờ đây khi cô đứng trong nhà, đối mặt với từng người đã từng quen thuộc, nhìn thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy căm ghét cùng thù hận, cô mới thật sự ý thức được.. Thì ra vú Lý nói những cái đó đều là thật. Rõ ràng chính xác những chuyện đó đã xảy ra.
Cô không thể giải thích, vú Lý trên mặt thoáng vẻ đau lòng, câu nói "Giang tiểu thư, lúc về nhà cô nhất định không được cãi lão gia, nhất định phải nhịn một chút, vạn sự nhẫn là thượng kế." Là ý gì.
Cô đi thẳng vào.
"Vãn Vãn, nếu tỉnh rồi thì ký vào cái này đi."
Giang lão gia đã mở miệng nói trước, đem một bản giấy tờ ném lên bàn trước mặt cô.
Giang Vãn đi qua, cả người còn không có chút sức lực đi tới, lại thấy được mặt trên giấy trắng mực đen: Hiệp nghị về trách nhiệm bồi thường sự cố cùng với tinh thần tổn thất của cô Giang Vãn, nhìn mặt trên nội dung, đại khái ý là: Năm năm trước cô bởi vì yêu Lệ Mạc Sâm đến tẩu hỏa nhập ma, cho nên làm nhiều việc ác với Thư Thanh Ninh, bao gồm việc đẩy cô ấy xuống cầu thang, hãm hại cô ấy, tìm côn đồ cưỡng hiếp cô ấy.
Kỳ quái!
Hai người không phải bạn tốt sao?
Không phải bạn thân sao?
Giang Vãn cảm thấy chính mình không làm được ra cái loại chuyện này.
Phía dưới là điều kiện hoặc là bồi thường năm trăm vạn, hoặc là.. Chuẩn bị bị khởi tố, ở tù ba năm.
"Thanh Ninh, trước đây chúng ta là bạn, cô hiểu tôi mà, tôi sẽ không làm ra những việc này với cô." Giang Vãn nói, nhìn cô gái đứng ở trước mặt, cô không phải là người ác độc như vậy! Không phải!
"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, tôi coi cô là bạn, cô lại biến tôi trở thành ván cầu, cô chỉ là ở lợi dụng tôi rồi tới tiếp cận Mạc Sâm!" Thư Thanh Ninh gật đầu thừa nhận hai người là bạn, nhưng là trong mắt lại mang theo hận ý, thậm chí là rưng rưng nước mắt: "Tôi cũng không nghĩ tới cô lợi dụng tôi tiếp cận Mạc Sâm, về sau luôn tìm cách hãm hại tôi, tìm người đánh tôi, đẩy tôi xuống cầu thang, thậm chí tìm côn đồ.."
Nói đến này, Thư Thanh Ninh bật khóc.
"Vãn Vãn, cô tưởng bồi thường tiền cho Thanh Ninh là đủ sao, vẫn là nên nhốt cô vào tù đúng không?" Giang lão gia nhíu mày, vẻ mặt rất là không kiên nhẫn.
"Ông thật sự.. Là ba tôi sao?"
Giang Vãn tuyệt vọng nhìn cha cô trước mắt, hôn mê năm năm, tỉnh lại lại thành ra như thế.
"Ba cũng là vì tốt cho con, rốt cuộc con cũng đã trưởng thành rồi, làm việc gì cũng phải biết gánh vác hậu quả." Giang lão gia ánh mắt có chút né tránh, trầm giọng nói: "Tóm lại ba không hy vọng con đi ngồi tù, quá mất mặt Giang gia."
Không hy vọng con gái đi ngồi tù, không phải xuất phát từ việc thương xót con gái, mà là cảm thấy mất mặt..
"Con căn bản là không có làm những việc này.." Giang Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Các ngươi có chứng cứ có thể chứng minh là tôi làm sao?"
Ngay lúc này, Đường Tĩnh đem một chồng giấy hung hăng ném lên người Giang Vãn.
"Đồ đê tiện! Nói miệng không bằng chứng? Cô nhìn xem đây có phải chứng cứ hay không?"
Giang Vãn bị đánh thì sửng sốt, rồi sau đó nhặt lên xem, trên trang giấy in rất nhiều tin nhắn: Thanh Ninh, buổi tối 8 giờ gặp ở quán bar Light phòng 318.
Tiếp theo là tin nhắn: Tôi gọi cô ấy đến phòng 318 quán bar Light, các cậu mau đến đi.
Giang Vãn nhìn tin nhắn kia, cô nhớ rõ ngày đó là sinh nhật của Thư Thanh Ninh, tin nhắn này.. Là cô gửi trong nhóm bạn học, cô muốn cho Thư Thanh Ninh một sinh nhật bất ngờ.
"Đây là chứng cứ cô lúc trước tìm người cưỡng hiếp Thanh Ninh! Giang Vãn cô quả là di truyền cái tâm địa rắn rết này từ mẹ cô!"
Giang Vãn không muốn dây dưa với người phụ nữ không nói đạo lý này nữa, cô nhìn sang cha mình: "Con sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, mẹ con bây giờ ở đâu? Ba ly hôn với mẹ rồi cưới người phụ nữ này sao?"
"Tái hôn thì sao? Tôi cùng ba cô đã sớm kết hôn! Mẹ cô còn nằm ở bệnh viện, việc này cũng do cô, lúc tai nạn xe mới thảm như vậy!" Đường Tĩnh thấy Giang Vãn liền nói lớn: "Còn hại chúng tao tốn năm năm viện phí cho cô và mụ hô ly tinh kia, nghĩ lại những việc cô gây ra cho Thanh Ninh, tao liền.." Đường Tĩnh vô cùng tức giận, cầm gạt thuốc thủy tinh lên liền ném về phía Giang Vãn.
Giang Vãn cảm thấy oanh một tiếng, đầu đều sắp nổ tung.
"Tiểu thư.." vú Lý chạy nhanh đến đỡ Giang Vãn.
"Mẹ tôi.."
"Tiểu thư, phu nhân.."
Đường Tĩnh ánh mắt dữ tợn nhìn về phía vú Lý!
Vú Lý lập tức sửa miệng, nhỏ giọng nói: "Không, không phải.. là bà Bạch, bà Bạch còn ở bệnh viện, vẫn luôn chưa tỉnh, tiền thuốc men đều là lão gia chi trả, phu nhân là sau này mới gả vào, rất bất mãn việc phải trả hai khoản phí chữa trị.."
Giang Vãn cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
"Ầm."
Vú Lý vừa dứt lời, cửa của Giang gia đột nhiên bị một đôi chân đá văng!
Quay đầu nhìn lại, liền thấy được một đám vệ sĩ cuồn cuộn tiến vào, cung kính mà đứng ở hai bên cửa, nhìn qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy một chiếc Bugatti màu đen chậm rãi đỗ lại.
Cửa xe mở ra, giày da đắt giá, ống quần thon dài, một bóng dáng đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, khuôn mặt lạnh băng như được thượng đế tạc nên, vẻ mặt vô cùng trầm ổn.
Cách xa như thế nhưng không khí xung quanh như dần mất đi độ ấm! Là Lệ Mạc Sâm.