"Reng!"
Liền ở ngay lúc này, di động của Giang Vãn đặt ở trong túi đột nhiên reo lên, cô vội rút ra quay lại xem, chỉ thấy là một dãy số xa lạ.
Giang Vãn nói lời xin lỗi với Lệ Mạc Sâm, đi một bên nghe điện thoại.
"Giang Vãn!" Trong điện thoại vang lên tiếng quát chói tai của một người đàn ônh trung niên!
Lỗ tai Giang Vãn chấn động, đem điện thoại lấy xa một chút, lúc này mới phản ứng lại đây là ba Giang, ba của cô!
"Giang Vãn, mày tốt nhất đừng nói là người Giang gia, bị đàn ông bao nuôi, quả nhiên giống mẹ mày cùng là tiện nhân!" Ba Giang giận không thể át, một bên khác Thư Thanh Ninh biểu hiện đầy mặt lo lắng.
Đúng vậy, mười phút trước, sau khi Thư Thanh Ninh về nhà, giống như lo lắng mà nói vơi ba Giang: "Ba, gần đây chị có phải giao du với bạn trai có tiền không? Con thấy được chị lên một chiếc siêu xe.. Bên trong là một lão già."
Mà Giang Vãn mới tỉnh lại không lâu.. Ngay cả một công việc cũng không có, hơn nữa Thư Thanh Ninh nói đến là bạn trai có tiền, vì thế, ba Giang đương nghĩ Giang Vãn bị đàn ông bao nuôi!
"Bao nuôi?" Giang Vãn sửng sốt, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận nhất định là Thư Thanh Ninh giở trò quỷ, cô cảm thấy có chút nực cười, ba cô thế mà sẽ hoài nghi cô bị bao nuôi.
Vẫn là một lão già!
Cô gật đầu nói: "Đúng vậy, con chính là bị đàn ông bao nuôi, con thật hưởng thụ không cần làm việc có đàn ônh chủ động ở bên nuôi con sống!"
"Mày!" Ba Giang không thở nổi: "Từ hôm nay trở đi, mày đừng bước vào cửa Giang gia ra nửa bước, tao không có loại con gái không biết liêm sỉ như mày!"
"Tôi cũng không cần người ba như ông!"
Giang Vãn nhanh chóng cúp máy.
Cô bị chọc tức ở hốc mắt nước mắt đảo quanh, nhưng mà bị cô ương ngạnh nhịn xuống!
Giang Vãn hít một hơi thật sâu, vừa quay đầu, liền thấy.. Tây Bảo đứng ở bên cạnh Lệ Mạc Sâm.
Mà Lệ Mạc Sâm hiển nhiên là nghe thấy được cuộc điện thoại này, sắc mặt có chút khó nắm bắt..
"Thật ngại quá." Giang Vãn nâng lên tay lên lau nước mắt sắp chảy ra, mặt cô tái nhợt giải thích một câu: "Tôi đi vào họp phụ huynh trước."
Tây Bảo mặt đầy lo lắng, muốn đuổi theo cô, nhưng mà bị Lệ Mạc Sâm kéo lại.
"Daddy, chúng ta cũng nên đi họp phụ huynh."
Giang Vãn mới đi hai bước, liền nghe thấy được Tây Bảo giọi một tiếng daddy, bước chân cô cũng thẳng tắp ngừng ở tại chỗ!
Tây Bảo gọi anh là daddy?
Tây Bảo gọi Lệ Mạc Sâm là daddy?
Giang Vãn bước chân như bị rót chì, như thế nào đều nâng không nổi, thậm chí dũng khí quay đầu lại dũng cô cũng không có!
Cô đứng ở tại chỗ, sau đó liền thấy Tây Bảo nắm tay Lệ Mạc Sâm đi vào phòng học.
Thân hình Lệ Mạc Sâm mười phần xuất chúng, anh nắm tay Tây Bảo đi ở phía trước, không biết cha con hai người nói cái gì mà Lệ Mạc Sâm hơi hơi nghiêng đầu, Tây Bảo cũng cười..
Lệ Mạc Sâm dáng người hoàn mỹ, ngũ quan rõ ràng, đặc biệt là cặp mắt đen kia giống như đêm khuya sâu tối, thế nhưng thật sự tương tự như Tây Bảo.
Giang Vãn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong đầu phảng phất xoẹt qua một mảnh ánh sáng, tay chân đều có chút run run.
Cô không thể nói vì sao, giờ phút này trong lòng có chút hơi khổ sở.
Nguyên nhân la Tây Bảo không phải con của bà con thân thích của anh, mà là con của anh.
Giang Vãn tinh tường nhớ rõ, trước đó không lâu lúc mình từ bệnh viện tỉnh lại, người xung quanh đều nói cho cô biết, con trai của cô đã chết không còn nữa, cô đã từng đi tra qua khi tin tức truyền thông, toàn bộ đều là đáp án giống nhau --
Cô thật sự có mang thai, chỉ là đứa bé kia chưa bao giờ xuất hiện ở trong cuộc sống của coi.
Con của cô, đã sớm không còn nữa.
Như vậy Tây Bảo..
Giang Vãn nghĩ lại lại tưởng tượng, Lệ Mạc Sâm là người đàn ông ưu tú như vậy, anh là người chí cao vộ thượng, quyền lực nhất thành phố Kinh Hải, là một nửa hoàn hảo trong mộng của vô số nữ sinh khắp cả nước, có nhiều phụ nữ muốn sinh con cho anh như vậy.
Người đàn ông có thân phận tôn quý như anh, bên người có khả năng sẽ thiếu phụ nữ sao?
Có lẽ, Tây Bảo chỉ là con của một trong số những người phụ nữ của anh ta đi.
Rốt cuộc Lệ gia là gia tộc lớn như vậy, sao có thể để cho huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài?
Giang Vãn nghĩ như vậy, cũng dần dần có thể nghĩ thông suốt.
Đứa bé kia, cùng mình cái gì quan hệ đều không có..
Giang Vãn ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía cửa, lại thêm vài phần cô đơn, cô cưỡng chế sự khổ sở không rõ nguyên nhân trong ngực mình, nâng bước chân đi vào phòng học.
Trong phòng học có chút hỗn loạn, khuôn mặt Lệ Mạc Sâm ở trong đám người lóa mắt như vậy, một giây sau cô liền thấy được Lệ Mạc Sâm cùng Tây Bảo ngồi ở phòng bàn học cuối cùng.
Trần Hạo Hiên muốn nói chuyện cùng Tây Bảo, liền tuyển xuống gần vị trí của Tây Bảo.
Lúc Giang Vãn đi vào, toàn bộ trong phòng học đã không có chỗ trống.
"Dì Vãn Vãn!" Tây Bảo hiển nhiên rất hưng phấn, vẫy vẫy tay với cô.
Giang Vãn căng da đầu cười, cô chỉ có thể hướng tới chỗ Lệ Mạc Sâm cùng Tây Bảo bên kia đi qua, rồi ngồi xuống.
Cô ngồi ở bên trái Tây Bảo, mà Lệ Mạc Sâm ngồi ở bên phải Tây Bảo.
Giang Vãn từ túi của mình lấy ra notebook cùng bút ký tên.
Lệ Mạc Sâm tư thế lười biếng, như là xem xét tin tức ở di động, mặt nghiêng của anh rất đẹp, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm màn hình, môi mỏng hơi hơi mím lại.
Tây Bảo dẩu miệng nhỏ, trong miệng ghét bỏ nói với daddy.
"Daddy của những bạn kia đều nghiêm túc họp phụ huynh, chỉ có ba đang xem di động."
Mà Lệ Mạc Sâm ở bên ngoài là người đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng ngoan ngoãn nghe Tây Bảo, thu hồi di động, còn vươn bàn tay to xoa xoa mái tóc mềm mại của Tây Bảo.
Lệ Mạc Sâm, hẳn là daddy tốt đi?
Giang Vãn trong lòng có chút chua xót, cô không thể nói là vì sao.
Rồi sau đó, Lệ Mạc Sâm lơ đãng đối diện với ánh mắt của Giang Vãn.
Giang Vãn giống nhue làm cái gì chuyện xấu bị bắt tại trận, vội vàng quay đi chỗ khác, làm như mình tìm đồ vật.
Lệ Mạc Sâm cong cong khóe môi như có như không.
Buổi họp phụ huynh chính thức bắt đầu, giáo viên đang điểm danh, Tây Bảo nhìn chằm chằm phía trước, lớp có hơn hai mươi đứa trẻ.. Trừ cậu bé cùng Trần Hạo Hiên, những bạn khác đều là ba mẹ hai người tới.
Tây Bảo có chút hơi hơi mất mát.
Giang Vãn đang ở nghe giáo viên sắp xếp, đột nhiên, tay cô bị một đôi mềm mại ấm áp nhỏ nắm lấy, cô nghiêng đầu vừa thấy, tay phải Tây Bảo ngón trỏ để ở bên môi, làm động tác "suỵt" với cô.
Giang Vãn chớp chớp mắt, tỏ vẻ OK.
Sau đó, cô liền thấy, Tây Bảo lại dùng tay phải, nắm lấy tay trái Lệ Mạc Sâm..
Tây Bảo nói qua, cậu bé không có mẹ, cô suy đoán, có lẽ là bởi vì Lệ gia hào môn như vậy, tất nhiên sẽ không tùy tiện để một phụ nữ vào cửa?
Cô có chút đau lòng cho cậu bé.
Lệ Mạc Sâm thấy được Tây Bảo nắm mình cùng Giang Vãn.
"Daddy," Tây Bảo ghé qua, gần sát lỗ tai anh nói: "Ba xem, như vậy giống daddy mommy cùng nhau tới họp phụ huynh cho con hay không?"