• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vãn mất hồn mất vía trở về phim trường, đầu óc đều suy nghĩ đến chuyện của Tây Bảo.



"Tô tiểu thư vừa nói muốn cây trâm cô đặt ở chỗ nào? Cảnh diễn tiếp theo phải dùng." Lúc Trương Lâm đẩy cửa mà vào, phát hiện Giang Vãn còn ngồi ở bên cửa sổ ngây người: "Vãn Vãn?"



"A.. Đạo cụ, đạo cụ ở bên này!" Giang Vãn vội đứng lên, từ trong ngăn tủ bên cạnh tìm được cây trâm kia, nhưng cô có chút tâm hồn không ở đây, không cẩn thận đem cái ly đánh nghiêng ở trên mặt đất.



"Vãn Vãn, cô không sao chứ? Muốn hôm nay xin nghỉ hay không?" Trương Lâm vẻ mặt lo lắng.



"Không cần, tôi có thể làm việc, vừa mới có chút thất thần."



Giang Vãn nở một nụ cười bài trừ, Trương Lâm đành phải trước cầm cây trâm đi ra ngoài



Giang Vãn thu dọn mảnh nhỏ thủy tinh trên mặt đất, ra phòng nghỉ, đi chờ Tô Ni kết thúc cảnh quay này.



Chờ đợi không được, Giang Vãn lấy di động ra, do dự mãi, tìm được số điện thoại của Tây Bảo, soạn một cái tin nhắn.



【 Tây Bảo, dì là dì Vãn Vãn. 】 nghĩ nghĩ, lại cảm thấy này tin nhắn có chút không thể hiểu được, đành xóa đi.



【 Tây Bảo, con hiện tại có thời gian không? 】 Giang Vãn lại cảm thấy không thích hợp, một chữ một chữ mà xóa đi, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng gõ xuống, 【 Dì có chút việc muốn hỏi con một chút. 】



Sau đó lúc này mới gửi đi.



Giang Vãn nhìn chằm chằm trên màn hình thông báo 【 gửi đi thành công 】, một cái tâm liền huyền lên.



Tây Bảo.. Thật sự sẽ là con trai của cô sao? Thật sự không phải Lệ Mạc Sâm ở nói giỡn sao?



Cô nhìn thời gian, Tây Bảo hẳn là chưa tan học, cũng nên sẽ không ngay lúc này xem di động, nhưng mà mắt Giang Vãn, luôn là không tự giác mà hướng di động nhìn lại..



"Vãn Vãn, cô tìm sai cây trâm rồi, Tô tiểu thư nói không phải cái này." Trương Lâm từ bên trong đi ra, có chút nôn nóng: "Bên trong đạo diễn còn đang chờ!"



"Tôi đây đi liền!" Giang Vãn như ở trong mộng mới tỉnh, trong đầu mặt có chút ngốc ngốc, cô chạy về phòng hóa trang, quả nhiên phát hiện cây trâm Tô Ni yêu cầu còn ở trên bàn, cô vội cầm đưa cho Trương Lâm.



Trương Lâm thật sự lo lắng: "Vãn Vãn, có phải trong nhà cô xảy ra chuyện gì không? Bằng không tôi giúp cô xin nghỉ phép?"



"Không cần, tôi chỉ là.." Lời nói còn không có nói xong, di động của Giang Vãn trong tay vang lên, cô vội đem ra: "Tôi đi toilet một chút."



"Được.." Trương Lâm nhìn bóng Giang Vãn vội vội vàng vàng chạy đi, lập tức có chút khó hiểu.



Giang Vãn vào toilet, ngồi ở trên bồn cầu, mở tin nhắn, quả nhiên là cậu nhóc hồi âm.



【Dì Vãn Vãn, con tan học rồi. 】



Giang Vãn ngón tay ngừng ở trên màn hình, trái tim nhảy như nổi trống.



Cô muốn trực tiếp gọi điện thoại, nhưng mà cậu bé tan học đều là tài xế Lệ gia đi đón, hoặc là Lệ Mạc Sâm tự mình đi đón cậu bé về nhà.



Nếu gọi điện thoại, Lệ Mạc Sâm ở bên cạnh, bị Lệ Mạc Sâm nghe thấy được liền không tốt.



Giang Vãn nghĩ ngợi, vẫn là nên an toàn một chút, lựa chọn gửi tin nhắn.



【 Tây Bảo, chuyện dì gửi tin nhắn có con, có thể không cần nói cho daddy con biết được không? 】



Tây Bảo ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái của Lệ Mạc Sâm, hôm nay khó khăn lắm daddy mới tự mình tới đón cậu bé tan học, cậu bé rất là vui vẻ, hiện tại nhận được tin nhắn của dì Vãn Vãn, cậu bé lại càng cao hứng.



Chỉ là, mặt trên có chút ngay cả cậu bé cũng không nhận ra.



Tây Bảo liếc nhìn thoáng qua daddy vẫn đang chuyên tâm lái xe, bĩu môi, vẫn là không hỏi daddy.



Tây Bảo tuy rằng là tiểu thiên tài, nhưng mà rốt cuộc cậu vẫn là ở côi nhi viện nước ngoài lớn lên, lúc này mới vừa mới vào học không lâu, vẫn cứ có chút chữ Hán không biết, cho nên Lệ Mạc Sâm ở trên di động cài một cái phần mềm lấy giọng nói.



Tây Bảo thấy không biết chữ Hán, quyết đoán mà ấn xuống giọng nói mà đọc..



【 Tây Bảo, chuyện dì gửi tin nhắn cho con, có thể không cần nói cho daddy con biết được không? 】



Vì thế, giọng dì Vãn Vãn từ di động truyền ra..



Tây Bảo lập tức kinh ngạc một chút, luống cuống tay chân loạn mà đi che loa di động lại, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên.



Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé một cái, Tây Bảo che lại di động, xấu hổ nói: "Daddy, là dì Vãn Vãn."



"Ừ."



Lúc này vừa vặn là một cái đèn đỏ, Lệ Mạc Sâm ngừng xe, hỏi: "Tây Bảo, có cái chuyện gạt daddy sao?"



"A? Không có a, chỉ là lúc tan học đột nhiên nhận được tin nhắn của dì Vãn Vãn.." Tây Bảo thật cẩn thận, cậu bé có chút lo lắng, lần trước lúc họp phụ huynh, cậu bé thật sự rất thích cái cảm giác dì Vãn Vãn cùng daddy nắm tay nhau, nhưng là vì sao cậu bé lại cảm thấy, giống như dì Vãn Vãn cùng daddy không thích nhau?



Daddy nhìn thấy dì Vãn Vãn liền xụ mặt, dì Vãn Vãn nhìn đến daddy cũng không cười..



Tây Bảo rối rắm một hồi lâu, nhược nhược hỏi: "Daddy, ba rất chán ghét dì Vãn Vãn sao? Dì Vãn Vãn là người rất tốt! Dì ấy đặc biệt ôn nhu, con thật sự thích dì ấy."



Lệ Mạc Sâm tay gác ở trên tay lái, có một chút không nhịp nhịp gõ xuống, thong thả ung dung mà mở miệng: "Ai nói cho con biết ba chán ghét cô ta?"



"Daddy không chán ghét dì Vãn Vãn ư?" Tây Bảo cao hứng mà mở to mắt.



Lệ Mạc Sâm ra vẻ đứng đắn, chỉ là đáy mắt lại xoẹt qua một tia hồ ly dường như hơi nham hiểm: "Phòng người tâm cớ không hề thừa, con gửi tin nhắn cho cô ấy nhấn vào phần giọng nói mà đọc, con ấn daddy nói sao nhắc lại là được."



"Được ạ!" Tây Bảo vừa nghe thấy lời này, lập tức có chút vui vẻ, không nghĩ tới mình rớt vào bẫy của daddy, cậu bé ngửa đầu, mặt đầy mong đợi: "Daddy, trả lời cái gì a?"



Đèn đỏ tắt, thành đèn xanh, chỉ là phía trước có chút kẹt xe, xe đi rất chậm, Lệ Mạc Sâm cong cong khóe môi: "Nói con không ở bên cạnh daddy."



"Vâng!" Tây Bảo rất là sùng bái daddy, nhưng cậu bé vẫn là có chút nghi hoặc: "Daddy, chúng ta sao muốn gạt dì Vãn Vãn?"



Lệ Mạc Sâm vô ngữ: "Lệ Giang Hữu, daddy của con nói có thể gọi là lừa gạt sao?"



"..."



Tây Bảo vẫn là ngoan ngoãn làm theo, nghiêm túc mà gửi một cái tin nhắn bằng giọng nói: "Dì Vãn Vãn, con không có ở bên cạnh daddy."



Giang Vãn nhìn đến trên màn hình cậu bé gửi tin nhắn thoại, tức khắc có chút kinh hỉ, hoàn toàn không biết cô giống một con thỏ trắng, rơi vào kịch bản của hai cha con..



Tây Bảo ôm di động, click mở tin nhắn Giang Vãn mới gửi tới, giọng nói phân biệt: "Tây Bảo, dì hỏi con ha, sinh nhật con là ngày nào?"



Tây Bảo ngoan ngoãn phản hồi: "Ngày 18 tháng 6 năm 2013."



"Vậy con nhóm máu gì, còn có daddy của con nhóm máu gì?"



Tây Bảo nghiêng đầu nhìn về phía daddy, cậu bé còn không biết nhóm máu là cái gì, nhưng mà, nhưng mà vì cái gì daddy nghe thấy vấn đề này, trên mặt mang theo ý cười?



Lệ Mạc Sâm là biết, lúc trước khi đi anh ném xuống câu nói kia bị Giang Vãn nghe vào trong lòng, Giang Vãn bắt đầu kiểm tra thân phận của Tây Bảo.



"Tây Bảo nhóm máu là AB, daddy là A."



Lệ Mạc Sâm một bên lái xe một bên trả lời.



Tây Bảo làm theo không sai, nhưng cậu bé hỏi daddy: "Daddy, nhóm máu là cái ý gì?"



Lệ Mạc Sâm chuyên tâm nhìn đèn đỏ phía trước, cười nói: "Là sẽ làm dì Vãn Vãn càng ngày càng thích con."



Tây Bảo chớp mắt, cái hiểu cái không.



"Tây Bảo, daddy của con có phải đã nói với con về chuyện của mẹ con không?" Giang Vãn còn ở trong toilet, nàng lấy ra giấy cùng bút, nhớ kỹ câu trả lời của Tây Bảo.



"Daddy nói mommy là người phụ nữ rất bình phàm, chóp mũi giống Tây Bảo có một cái nốt ruồi nhàn nhạt, chóp mũi của con có một nốt ruồi không quá lớn, có thể là di truyền nha!" Tây Bảo dựa theo lời daddy nói trả lời xong, liền càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, daddy nói, còn không phải là dì Vãn Vãn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK