Lại là một tiếng sấm sét nổ vang!
"Con mẹ nó không nhìn xe à!"
Trên đường cái vang lên tiếng còi ô tô cùng tiếng thắng xe chói tai. Tài xế hùng hùng hổ hổ chửi một câu, Giang Vãn nửa ngày mới phản ứng lại, theo bản năng dịch về sau một bước.
Mà bên đường đối diện, một chiếc Bugatti màu đen chợt dừng lại.
Bên ngoài mưa to, thanh gạt kính chắn gió hoạt động liên tục, dòng nước nhanh chóng chảy xuôi xuống.
Bên trong xe không khí cũng là một mảnh căng thẳng. Hứa Đông không dám nói gì, tính tình của Lệ Mạc Sâm cậu biết chứ, lúc trước lão gia đem thiếu gia sang Anh quốc, cậu ở Anh quốc theo Lệ Mạc Sâm năm năm. Năm năm nay, Lệ Mạc Sâm làm việc có tiếng sát phạt quyết đoán, máu lạnh tàn nhẫn ở trên thương trường. Anh thật sự không gần phụ nữ thanh tâm quả dục.
Nhưng giờ phút này khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trong màn mưa, Hứa Đông theo bản năng cảm thấy cô rất lương thiện.
Mười ngày, Giang Vãn vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm kiếm cái gọi là chứng cứ, nhưng không thu hoạch được gì.
"Rầm."
Chiếc Bugatti màu đen dừng lại cách đó không xa, xe bắn lên bọt nước lại làm ướt thêm váy của Giang Vãn.
"Giang tiểu thư." Tài xế xuống xe, là Hứa Đông.
Giang Vãn ngây ngốc, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đông kia, cô liền biết thời hạn mười ngày đã đến, là Lệ Mạc Sâm lại tới tìm cô tính sổ.
Đứa bé.
Cô bôn ba nhiều ngày như vậy cũng chỉ biết đứa trẻ lúc đó đã không còn, đến tột cùng phải chứng mình điều đó như thế nào mới được.
Cho dù là có, chẳng lẽ muốn cô mang theo một thi thể hoặc là một hũ tro cốt tới trước mặt Lệ Mạc Sâm để anh ta làm xét nghiệm ADN sao?
Giang Vãn bị mang lên xe, cả người ướt đẫm, nhỏ nước tí tách. Mà trong xe đang mở điều hòa lại càng thêm lạnh.
"Đừng làm bẩn xe tôi." Giọng nói của Lệ Mạc Sâm vang lên không hề có chút độ ấm, ngay sau đó một cái khăn dày nặng từ tay người đàn ông này ném lên người Giang Vãn.
Tròng mắt cô chậm rãi chuyển động, ánh mắt xoẹt qua gương mặt thâm thúy của người đàn ông, còn có cái mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi mỏng lạnh nhạt cùng với đường cong góc cạnh và cái cằm hoàn mỹ..
Bất luận cô nhìn như thế nào thì với cô mà nói người đàn ông này vẫn là tuyệt đối xa lạ.
Bác sĩ tuyên bố cô bị mất một phần ký ức, cô không thể nhớ lại.
Vì sao những chuyện khác đều nhớ rõ ràng, lại duy chỉ có chuyện về người đàn ông này lại quên hết thảy.
Càng nghĩ càng mệt.
Cô cảm giác cơ thể lạnh run, hàm răng đánh vào nhau cầm cập, gương mặt tái nhợt, cảm giác nóng lạnh đan xen, cảm giác của cô dần trở nên mơ hồ.
Trong mắt còn phản chiếu ngũ quan lạnh nhạt của người đàn ông, Giang Vãn cũng cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ của Lệ gia được gọi tới.
Giang Vãn đang được truyền dịch vẫn hôn mê ở trên giường.
"Thân thể kém như vậy, không được để cô ấy gặp mưa thêm lần nữa." Bác sĩ dặn dò hai câu, thu giọn hòm thuốc, liền cùng Hứa Đông rời khỏi phòng.
Lệ Mạc Sâm đứng đối diện với chiếc giường lớn, đồng thời cũng nâng bước chân, vừa muốn xoay người lại phát hiện ra một góc tây trang phía dưới bị Giang Vãn nắm lấy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Vãn lôi kéo quần áo anh gọi một cái tên.
"Vĩ Đình.." Sắc mặt Lệ Mạc Sâm nháy mắt đen sì!
Tay cô rất lạnh chậm rãi cầm lấy khăn lau tóc của mình. Bên trên cái khăn mơ hồ có hơi thở đặc thù của Lệ Mạc Sâm.
* * *
Phòng 9601 khách sạn Thịnh Kinh cũng là phòng chuyên dụng của người lãnh đạo tập đoàn Thịnh Kinh.
Người đàn ông ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn nữ sinh quỷ củ đứng trước mặt, Giang Vãn năm nay 23 tuổi, bởi vì năm năm qua hôn mê cho nên 23 tuổi cô vẫn non nớt như xưa, thanh thuần mỹ lệ.
"Ngẩng đầu lên rồi nói cho tôi, đứa bé bị cô giấu ở đâu rồi?" Lệ Mạc Sâm khẩu khí lúc nào cũng như là ra lệnh.
"Tôi không hề giấu đứa bé."
Cô vẫn lặp lại những lời này. Lệ Mạc Sâm một tay cầm bật lửa màu bạc, nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau mới đứng dậy đi đến trước mặt cô. Người đàn ông cao một mét tám chín từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, cô gái da dẻ trắng nõn nổi bật ở trong gian phòng sơn gam màu lạnh.
"Không nói cũng chẳng sao, người gan lì tôi cũng đã thấy nhiều, vẫn luôn có biện pháp cạy miệng được cô."
"Tùy anh cạy thế nào cũng được, tôi không có giấu đứa bé." Cô cố gắng kìm nén cảm giác bực bội, ngón tay Giang Vãn gắt gao nắm chặt chiếc váy ướt đẫm dính ở trên người.